WAP XEM SEX ONLINE CHO MOBILE
Kết nối Facebook
- Ngày nào cũng up phim mọi người hãy giới thiệu wap cho bạn bè nhé.
- Lưu wap với Opera & UC

AvatarAvatar
Mobi Army 2Mobi Army 2
» Truyện Sex:

Vi Tiểu Bảo tái ngộ giai nhân


Trang 2 trong tổng số 4

Phương Di thực ra đã xao xuyến hồi hộp vô cùng trước khi sang phòng gã. Nàng tưởng tượng Vi Tiểu Bảo có thể sẽ ôm nàng đè lên giường hắn. Ngờ đâu nàng bị gã tụt quần ra đư'ng cởi truồng ngay giữa phòng thì lúng túng chỉ còn muốn độn thổ đi trong lúc nàỵ Vi Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn xuống mông đít Phương Di tròn trịa trắng nõn nà thì không nhịn được vỗ vào đến đét một cái làm nàng giật nẩy mình.
-Thật là đồ quỷ quái!
Phương Di nhẩy lên đấm vào ngực Tiểu Bảo trong khi gã cười khanh khách. Bàn chân gã đạp nghiến lên quần Phương Di xuô'ng dưới đất cho tuột hẳn ra khỏi bàn chân nàng. Phương Di rảo bước như chạy về hướng cái giường. Nàng không muô'n đứng cởi truồng như vậy ở giữa phòng. Mắt Vi Tiểu Bảo dán vào bờ mông trắng muốt tuyệt mỹ của nàng tiểu thư , gã bước sát theo sau lưng nàng. Hai người tới bên giường thì Vi Tiểu Bảo nắm vai Phương Di kéo nàng quay lạ. Tay gã kéo mở nút dây thắt lưng nàng ra.
- Tới đây vợ lớn ơi.
Khi ở trong hoàng cung gã vẫn gọi Phương Di là vợ lớn còn sư muội nàng Mộc Kiếm Bình là vợ nhỏ. Lúc đó Phương Di có nằm mơ cũng không tin là có ngày Vi Tiểu Bảo sẽ lột hê't xiêm y nàng trần truồng ra. Gã lụp chụp một hồi làm Phương Di tưởng chừng như lâu đến bất tận rồi thắt lưng nàng cũng cởi ra rớt xuống đất. Hai vạt áo bị Tiểu Bảo mở toang ra rồi kéo tuột luôn ra khỏi hai cánh tay nàng. Bên trong Phương Di đã thay yếm ngực mới bằng lụa màu hồng . Vi Tiểu Bảo sờ vào vừa trơn vừa la'ng mát rượi. Gã vuô't ve trên yếm ngực vài cái rồi luồn tay vô trong mò ngay vào bầu nhũ hoa trần, êm như nhung , vun tròn đầy đặn. Phương Di bị Vi Tiểu Bảo se đầu nhũ hoa thì vừa nhột vừa rạo rực xuân tình, nhưng nàng vẫn co chân đưa đầu gô'i bò lên giường cô' y' chui muô'n chui vô mền quâ'n thân lại.

Toàn thân Phương Di trắng mơn mởn, mông tròn lẳng mà trong tư thế bò ra như vậy, Tiểu Bảo từ sau nhìn tơ'i ngay giữa hai đùi nàng là khe đào nguyên thầm kín cũng phơi ra đó. Hai mép hồng tươi tuyệt mỹ giữa đám lông tơ mềm mại đen tuyền. Tiểu Bảo thoáng trông thấy được thì chụp cứng lấy bàn chân nàng.
-Vợ lớn ơi, nàng còn bò đi đâu nữa?
Tiểu Bảo nói mắt dán vào khe đào nguyên giữa cặp đùi thon tròn trịa. Gã cố nhìn cho sướng mắt công trình theo đuổi tán tỉnh bấy lâu nay ngay đang phơi bày trước mắt gã.
- Sao nắm chân ta!
Phương Di quay mặt xuống phụng phịu kêu lên thì nàng bắt gặp Vi Tiểu Bảo đang nhìn vào khe đùi nàng cười khoan khoa'i. Gã vỗ mông Phương Di đánh đét một cái và nàng liền cảm thấy mấy ngón tay gã đã sờ mó dọc theo khe chim nàng. Phương Di chết sững mặt nàng từ từ ửng hồng rồi đỏ au, mà hai chân nàng tưởng chừng như mềm nhũn rạ
Tiểu Bảo chặc lưỡi:
-Vợ lớn ơi, thật là đẹp quá . Gã không ngờ cõi thiên thai lại phơi bày ra lần đầu tiên trong tư thế như vậỵ Mấy ngón tay gã vạch hai mép hồng hồng xinh xă‘n hai bên khe đào nguyên ra thì cái lỗ chim nàng he' ra nhỏ xíu màu hồng thẫm ngay chính giữạ Cảm giác mấy ngón tay thám hiểm của Vi Tiểu Bảo càng lúc càng rõ càng nhột nhạt càng mê ly từ chim Phương Di lan ra khắp người nàng. Nàng nhâ'c đầu gô'i bò vào trong thì khe chim từ phi'a sau đi't nhìn tơ'i lại hở ra thêm nữa trong khi Vi Tiểu Bảo thì nă‘m cổ chân nàng ke'o lại. Tay kia gã đưa ngón trỏ đút ngay vào lỗ. Ngón tay mơ'i vừa chui vào cỡ một đốt thì dâm thủy từ trong đã ứa ra rồi. Vi Tiểu Bảo khoan khoái nhấp nhẹ ngón tay ra vào vài cái thì nước bên trong túa ra dầm dề trơn nhơ't. Gã đu't mạnh vô một cái thì nguyên ngón tay gã đã vào thọc vào lút cán.

Phương Di bấu tay vào gối kêu lên:
-Ah ah...ngươi ..ngươị . Tiểu Bảo cũng kích thích vô cùng, ngón tay gã bắt đầu thụt ra thụt vào lỗ chim âm ấm, chật hẹp trơn tru của nàng liên tục.
Phương Di toàn thân nhột nhạt lửa dục từ từ bốc lên ngùn ngụt. Nàng quay đầu lại, hai má đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp dại đi .
- Tiểu Bảo! Phương Di cất tiếng gọi
Vi Tiểu Bảo thọc ngón tay vào khe động đào nguyên mấy cái nữạ Nước trong khe ra ướt cả lòng bàn tay rồi gã mới chịu rút ngón tay ra khỏi lỗ chim Phương Di. Nàng ngả xuống giường nằm lật ngửa ra lại thân thể trần truồng.

Vi Tiểu Bảo leo lên giường nho'n go't quỳ trên đầu gô'i lê't lại gần Phương Dị Cây ngọc của gã tự do đong đưa ra đó ngay trươ'c mặt giai nhân. Ðôi mắt phượng của nàng dương to lên nhìn dương vật của "thái giám" Vi Tiểu Bảo ra chiều kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ được thấy dương vật đàn ông lúc cương lên mà của quy' của Tiểu Bảo thì còn to lớn hơn bình thường. Thì ra tuy gã võ công tầm thường vì biê'ng nha'c luyện công nhưng dục tình thì bẩm sinh sung mãn đê'n mư'c hiê'm co' trên đời. Từ lu'c gã mới mười ba tuổi hễ thâ'y ga'i đẹp là sa'n vào dở trò ta'n tỉnh cũng là vì lẽ này. Lu'c gã ở Dương Châu thì vừa còn qua' nhỏ tuổi vừa nghèo hèn nên chẳng được sơ mu'i nào ngon lành.

Vi Tiểu Bảo nắm cây ngọc nâng lên cô' tình tuốt ngay trươ'c mặt Phương Di .
- Ta nói chuyện mà nàng biê't được thì sẽ mừng đến ngất đi là nó đó. Tiểu Bảo vừa chỉ vào ngọc hành vừa nói.
Phương Di đỏ mặt cười.
- Thì ra đệ đệ không phải là tha'i gia'm mà lại... lại ... còn to như vậy. Nàng bâ't gia'c cười khanh kha'ch mặt đỏ đến mang tai. Vi Tiểu Bảo vừa xăm xoi ngo' Phương Di trần truồng kiều diễm tươi như hoa vừa lê't tới áp sát vào ôm nàng le lưỡi liếm đầu nhũ hoa mút chùn chụt.

Ngọc hành gã đã cương lên đê'n độ bă‘t đầu hơi đau như'c. Phương Di nằm đo' để cho Tiểu Bảo nu't đầu nhũ hoa, toàn thân nàng no'ng ran nhột nhạt. Bàn tay gã vạch hai đùi Phương Di ra mò vào khe chim đầy lông mềm mại đã ươ't nhem thật dễ dàng.

Gã ôm ấp vuốt ve áp thân thể vào da thịt mềm mại mát rượi thơm tho. Cây ngọc hành của gã đưa ra dựng đứng quẹt vào bụng vào đùi nàng thật là ngứa ngáy nhột nhạt. Vi Tiểu Bảo ngồi nhổm dậy vạch hai đùi Phương Di ra. Cô nàng bẽn lẽn nhìn xuống ngoan ngoãn giang lỏng hai chân. Chim Phương Di hồng tươi như một đóa hải đường giữa đám lông mượt mà mở ra chờ đợi. Tiểu Bảo nắm nòng cây ngọc đưa tới cạ vào khe chim rồi ấn ngay vào. Hai mép chim vạch mở rộng ra rộng ra nữa cho đầu khâ't thật bự cứng ngắc chui vào. Phương Di uốn mình co duỗi hai đùi thon dài trắng muốt, nàng hồi hộp tò mò ngóc đầu lên nhìn xuống hạ bộ chỗ đầu khâ't đỏ hỏn to lơ'n của Tiểu Bảo đã lọt vào khe chim nàng. Gã bắt đầu nhấp càng lúc càng nhanh mỗi lúc mỗi ấn ngọc hành cương cứng vào sâu trong lỗ chim săn chắc trơn nhớt của nàng. Khoái lạc dâng tràn nơi đầu khất con cu Tiểu Bảo. Gã nhấp càng lúc càng sâu, mặt gã đờ ra tận hưởng lỗ chim chặt bót của nàng trinh nữ. Ðầu cu gã vừa sướng vừa ngứa vô cùng. Gã cong đít rút con cu đã vào đến phân nửa ra thúc vào một cái mạnh. Lỗ chim Phương Di bấu chặt lấy đầu cu Tiểu Bảo, nàng đau nhói lên một cái thì nguyên con cu dài thòng đã thọc vào lút cán. Tiểu Bảo sướng mê tơi, biết Phương Di còn đang đau nên gã nằm yên để để nguyên cây ngọc că‘m sâu trong khe chim săn chă‘c của nàng mà nhâ'p nhẹ nhàng tận hưởng.

Cờ bạc và đàn bà là hai thú vui tuyệt trần của Vi tiểu Bảo. Phương Di là một trong những chinh phục đầu đời của gã. Sau này bao nhiêu giai nhân, thiếu nữ và cả những phu nhân sắc nước hương trời rồi sẽ gặp tên tiểu quỷ dâm dục khôn lanh, giảo quyệt nàỵ Ngoài cơ trí hơn người và tài cờ bạc bịp, gã là một tay chơi gái hiếm có trên đời. Gã lười biếng trong việc luyện công bao nhiêu thì bù lại đàn bà chính là môn võ giúp gã râ't nhiều trên đường sự nghiệp.

Vi Tiểu Bảo về cung chưa được mấy chốc đã thấy thái giám đến tuyên đọc sắc chỉ của triều đình phong cho gã Nhất đẳng Tử tước và làm Tứ hôn sứ để hộ tống Kiến Ninh công chúa đi Vân Nam vì Hoàng thượng ngự tứ cho nàng kết hôn cùng con trai Bình Tây Vương là Ngô Ứng Hùng.

Vi Tiểu Bảo làm Khâm Sai đại thần tháp tùng Kiến Ninh công chúa đến Vân Nam được Bình Tây vương Ngô Tam Quế thết đãi hết sức trịnh trọng nhưng sau vài ngày đã xẩy ra chuyện lớn. Ðêm khuya có người đột nhập vào Bình Tây vương phủ toan hành thích vương gia. Trong khi đó A Kha sư tỷ của Vi Tiểu Bảo hóa trang trà trộn trong đám tùy tùng thì đột nhiên mất tích. Sư tỷ A Kha là thiếu nữ tuyệt sắc mà Vi Tiểu Bảo si mê điên đảo nhưng nàng lại rất ghét bản mặt của gã. Một ngày nữa trôi qua, Vi Tiểu Bảo đang ngồi thương nghị với bọn Tiền lão bản, Từ Thiên Xuyên bỗng thấy Mã Ngạn Siêu chạy vào báo có một vị lão đạo cô muốn vào ra mắt.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi:
- Lão đạo cô ư? Đạo cô kiếm tại hạ làm chi? Phải chăng bà ta đến khuyến giáo?
Mã Ngạn Siêu đáp:
- Thuộc hạ đã hỏi bà ta có việc gì thì bà ta nói là vâng lệnh trên đưa tin đến cho Khâm sai đại nhân.
Y cầm một bao thư bằng giấy vàng đệ lên.
Vi Tiểu Bảo chau mày nói:
- Cảm phiền Mã đại ca mở thư ra xem họ viết những gì?

Mã Ngạn Siêu mở bao thư, rút ra một tờ giấy vàng. Y liếc mắt nhìn rồi đọc:
- A Kha gặp nạn...
Vi Tiểu Bảo vừa nghe bốn chữ này đã giật bắn người lên, vội hỏi:
- A Kha gặp nạn làm sao?
Quần hùng Thiên Địa hội không biết gì đến chuyện Cửu Nạn và A Kha, đều ngơ ngác nhìn nhau. Cửu Nạn nguyên là công chúa Minh triều, từ khi nhà Minh mất nước mấy chục năm nay bà ta đã phải bôn ba giang hồ luyện thành võ công cái thế. Một năm trước đây Vi Tiểu Bảo có cơ duyên được Cửu Nạn nhận làm đệ tử. Gã nhập môn sau nên A Kha là vai sư tỷ. Cửu Nạn và A Kha lần này cải trang trà trộn trong đám tùy tùng của Vi Tiểu Bảo là để có âm mưu đến gần Bình Tây vương Ngô Tam Quế là tên đại Hán gian mà bao người Hán căm hận thấu xương. Vi Tiểu Bảo trước nay chỉ muốn tìm cơ hội chiếm đoạt A Kha dĩ nhiên chuyện của nàng gã quan tâm rất nhiều.

Mã Ngạn Siêu đáp:
- Trong thư viết chẳng ra đầu đuôi gì hết, lại không đưa thư danh. Họ chỉ dặn mời hương chủ đi theo người đưa thư đến nơi để thương nghị biện pháp giải cứu.
Vi Tiểu Bảo vội hỏi:
- Vị đạo cô kia còn ở ngoài đó không?
Mã Ngạn Siêu đáp:
- Bà ta vẫn còn ở ngoài kia.
Y chưa dứt lời, Vi Tiểu Bảo đã nhảy vọt ra. Gã đến bên cửa lớn thì thấy một vị đạo cô đầu bạc phơ đang ngồi trên ghế chờ đợi.
Tên thị vệ gác cổng lớn tiếng hô:
- Khâm sai đại nhân đã tới!
Đạo cô đứng dậy cúi đầu thi lễ.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Ai phái đạo cô tới đây?
Đạo cô đáp:
- Xin đại nhân dời gót tới nơi sẽ biết.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Bây giờ đi đâu?
Đạo cô đáp:
- Mời đại nhân đi theo bần đạo. Hiện giờ chưa tiện nói ra.
Vi Tiểu Bảo nóng ruột muốn biết A Kha lạc lõng nơi nào, lại hỏi:
- Người nhắc đến trong thư bây giờ ở đâu?
Đạo cô đáp:
- Bần đạo vâng lệnh trên sai khiến không hiểu rõ nội tình. Xin đại nhân lượng thứ cho.

Vi Tiểu Bảo nói:
- Được rồi! Ta đi theo đạo cô.
Rồi gã hô:
- Sắp xe ngựa cho mau!
Đạo cô nói:
- Xin đại nhân ngồi xe để khỏi làm kinh động người ngoài.
Vi Tiểu Bảo gật đầu.
Gã ra khỏi cổng rồi cùng đạo cô ngồi chung một xe.
Bọn Từ Thiên Xuyên, Tiền lão bản sợ địch nhân bày ra cạm bẫy, liền bảo nhau đi theo cách xa một quãng.

Đạo cô trỏ đường cho xe ngựa đi về hướng tây.
Xe rời khỏi cổng thành phía tây rồi mỗi lúc càng đi vào nơi hoang vắng.
Vi Tiểu Bảo trong lòng hồi hộp cất tiếng hỏi:
- Đạo cô đưa tại hạ đi đâu đây?
Đạo cô đáp:
- Chẳng còn mấy nữa là tới nơi.
Xe đi chừng hơn ba dặm bỗng rẽ qua hướng bắc. Quãng đường này nhỏ hẹp chỉ vừa một cỗ xe đi, dẫn tới một cái am nhỏ.
Đạo cô nói:
- Tới nơi rồi!
Vi Tiểu Bảo nhảy xuống thấy tấm biển trên cổng đề ba chữ thì chữ đầu là chữ tam, còn hai chữ nữa, gã không biết.

Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại thấy bọn Mã Ngạn Siêu vẫn theo hút ở phía xa xa. Gã biết là mình vào am rồi, bọn họ cũng chờ đợi quanh đây, cảm thấy an tâm liền theo đạo cô tiến vào.
Phía trong cổng am sạch như chùi không một vết bụi. Ngoài sân trồng mấy khóm trà hoa, một khóm tử kinh.
Chính giữa điện đường đặt một pho tượng Quan Âm mặc bộ áo trắng. Pho tượng Quan Âm này diện mạo rất xinh đẹp mà diện mạo lại rất trang nghiêm.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Nghe nói trong đám vợ của Ngô Tam Quế có một mụ vợ ngoại hiệu là Tứ diện Quan Âm, lại có một mụ kêu bằng Bát diện Quan Âm. Chẳng hiểu đức Quan Âm bồ tát có thật đẹp thế này chăng? Con mẹ nó! Diễm phúc của tên đại Hán
gian quả nhiên không nhỏ.
Đạo cô dẫn Vi Tiểu Bảo đến toà thiên điện mé đông. Người nhà bưng trà lại. Gã mở nắp chén trà, thấy mùi thanh hương thoang thoảng đưa lên mũi, nước trà màu xanh biếc. Đúng là trà Long Tỉnh còn tươi. Gã lấy làm kỳ nghĩ bụng:
- Thứ trà Long Tỉnh này từ Giang Nam vận chuyển tới đây không phải rẻ tiền.

Bọn ni cô đạo cô trong am này làm gì có nhiều tiền mà xài sang như vậy. Lại thấy một đạo cô bưng vào một cái hộp sơn đen bày tám thứ kẹo mứt: nào mứt Tùng tử, nào Tiểu bồ đào cao, nào Hạnh đào hiến, nào Mai côi cao, đường hạnh nhân, bánh đậu xanh, bách hợp tô, nào quế hoa mật, toàn là những đồ điểm tâm mà Tô Đông Pha khi xưa ưa dùng. Những chén đựng kẹo mứt cũng tinh xảo dị thường.
Những món điểm tâm của Giang Nam này, Vi Tiểu Bảo hồi ở trong kỹ viện thành Dương Châu đều đã biết qua. Chỉ khi nào có khách sang mụ chủ mới lấy ra mời mọc. Gã nhân lúc người ta không để ý, lấy cắp mấy viên ăn. Sau này gã vào Hoàng cung không được nhìn thấy nữa.
Ai ngờ trong một toà am nhỏ ở tỉnh Vân Nam lại có những vật này. Vi Tiểu Bảo trong lòng khoan khoái, miệng lẩm bẩm:
- Thế này là lão gia lại về đến Lệ Xuân viện ở thành Dương Châu.

Đạo cô bưng điểm tâm vào rồi lại lui ra.
Trên kỷ trà đặt một chiếc đỉnh đồng nhỏ, khói xanh bốc lên nghi ngút. Thứ trầm đốt trong đỉnh cũng là trầm hương rất quý. Vi Tiểu Bảo đã nếm trải mùi đời, nên rất biết người biết của. Mỗi lần gã vào Từ Ninh cung của Thái hậu là ngửi thấy mùi trầm hương này. Bây giờ gã đột nhiên ngửi thấy không khỏi giật mình tự hỏi:
- Trời ơi! Hỏng bét! Chẳng lẽ Thái hậu đã đến đây?
Gã liền đứng phắt dậy.
Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng bước chân nhè nhẹ êm ái. Một người đàn bà tiến vào nhìn Vi Tiểu Bảo hai tay chắp để trước ngực thi lễ nói:
- Kẻ xuất gia là Tịch Tĩnh xin tham kiến Vi đại nhân. Giọng nói ôn hoà trong trẻo, đúng là khẩu âm Tô Châu.
Người đàn bà này cỡ bốn mươi tuổi, mình mặc áo màu biếc lợt, cặp lông mày xinh như vẽ, nét mặt thanh tú không bút nào tả xiết. Suốt đời Vi Tiểu Bảo chưa từng thấy ai đẹp như nàng. Tay gã cầm chung trà, miệng há hốc ra không ngậm lại được, chân tay luống cuống. Người đàn bà kia mỉm cười nói:
- Mời Vi đại nhân an toạ!

Vi Tiểu Bảo luống cuống đáp:
- Dạ dạ!
Hai chân gã nhủn ra ngồi phệt ngay xuống. Nước trà trong chung đổ ra làm ướt một mảng vạt áo.

Đàn ông thiên hạ thấy mặt người đẹp thường lâm vào tình trạng hồn lạc phách xiêu, nàng được chứng kiến nhiều rồi nên không để ý. Nhưng Vi Tiểu Bảo, một gã thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, cũng bị dung quang tuyệt thế của nàng làm cho mê mẩn, khiến nàng không nhịn được, tủm tỉm cười nói:
- Vi đại nhân tuổi nhỏ tài cao, tưởng Cam La ngày trước mới mười hai tuổi đã làm Thượng khanh ở nước Tần cũng chẳng thể hơn được.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tại hạ không dám! Trời ơi! Chẳng hiểu Tây Thi, Dương Quý Phi ngày trước thế nào mà thiên hạ đua nhau tâng bốc, nhưng tại hạ nhất quyết còn thua nương tử xa lắm.
Người đẹp giơ tay áo lên che nữa mặt ngọc mỉm cười. Cử động này tưởng chừng bao nhiêu vẻ đẹp đều hiện ra. Nàng nghiêm trang nói:
- Mỹ sắc làm hư việc nước, xưa đã thế mà nay cũng thế. Con người bất tường tự hận mình được trời ban cho tấm dung nhan khuynh quốc chỉ tổ làm đau khổ lê dân trong thiên hạ. Vì thế mà mấy năm gần đây tiện thiếp giam mình vào chốn am mây, làm bạn cùng thanh đăng cổ phật, khổ tâm sám hối. Hỡi ơi! Tiện thiếp dù khua tan mõ gỗ, niệm nát chân kinh cũng không đủ đền tội trong muôn một.
Nàng nói tới đây vành mắt đỏ hoe rồi không nhịn được để hai hàng châu lệ tuôn rơi.
Vi Tiểu Bảo không hiểu những câu nàng nói có ẩn ý gì. Gã chỉ biết lúc nàng mỉm cười như ánh thần quang, chia rồi lại hợp, lúc nàng buồn thảm khiến người xúc động can trường. Bất giác gã nảy lòng thương hương tiếc ngọc. Tuy vậy tật ham mê gái đẹp làm máu nóng của gã vừa nổi lên đã pha đầy nhục dục.

Gã thấy người đẹp kích động như vậy thì vỗ ngực đứng dậy nói:
- Ai là kẻ đã khinh khi nương tử? Tại hạ quyết liều mạng với kẻ đó. Nương tử có điều chi khó giải quyết cứ trông vào bàn tay tại hạ. Nếu Vi Tiểu Bảo làm không được thì xin chặt đầu dâng cho nương tử.
Gã vừa nói vừa giơ tay lên chặt mạnh vào cổ.
Người đẹp cũng đứng dậy, ngưng thần nhìn gã một lúc, vành mắt lại đỏ hoe, bỗng nàng quỳ xuống sụp lạy, nghẹn ngào nói:
- Vi đại nhân nghĩa cả ngất trời xanh, tiện thiếp chẳng biết lấy gì đến đáp cho vừa.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Không đúng! Không đúng!
Gã cũng quỳ xuống nhìn về phía người đẹp, dập dầu binh binh.
Gã vừa lạy vừa nói:
- Nương tử là tiên nhân giáng thế, Bồ Tát hiện hình. Tại hạ dập đầu trước nương tử mới phải, khi nào dám nhận đại lễ của nương tử.
Người đẹp khẽ đáp:
- Đại nhân dạy thế khiến tiện thiếp phải tổn thọ!
Nàng giơ tay ra nhẹ nhàng đỡ gã dậy.
Vi Tiểu Bảo thấy trên má nàng còn đọng mấy giọt nước mắt lóng lánh như mấy hạt châu, vội giơ tay áo lên khẽ lau cho nàng và kiếm lời an ủi:
- Nương tử đừng khóc! Đừng khóc! Dù có gặp việc tày đình chúng ta cũng giải quyết cho xong.

Kể tuổi thì thiếu phụ vào khoảng tứ tuần, nhưng dung nhan cung cách, cử chỉ lời nói cùng dáng điệu của nàng xinh đẹp quá chừng khiến gã chẳng thể kềm chế được thói dâm tà. Gã nghe nàng tâm sự thì miệng ba hoa như thật tình sinh lòng lân mẫn nhưng mắt thì không ngớt nhìn lén vào vóc dáng yểu điệu thướt tha trong lòng quyết chí phải tìm cách thân cận nàng.

Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Nương tử có điều chi khó giải quyết?
Người đẹp đáp:
- Vi đại nhân thấy thư liền đến ngay lập tức, tiểu nữ tử thực là cảm kích...
Nàng chưa hết lời, Vi Tiểu Bảo đã la lên một tiếng "úi chà"
Gã giơ tay lên đập vào trán nói:
- Tại hạ thật là hồ đồ. Đây là vì A Kha.
Cặp mắt gã trừng trừng ngó người đẹp rồi chợt tỉnh ngộ, lên tiếng hỏi:
- Phải chăng tôn giá là mẫu thân của A Kha?
Người đẹp khẽ đáp:
- Vi đại nhân quả là người thông minh. Tiện thiếp chưa kịp nói đại nhân đã đoán ra rồi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Vụ này dễ đoán lắm vì tướng mạo hai người rất giống nhau. Có điều... Có điều... A Kha sư tỷ... không đẹp bằng tôn giá...
Người đẹp hơi đỏ mặt lên. Màu da trắng mịn ửng hồng khác nào bạch ngọc điểm phấn tô son càng tăng vẻ kiều diễm.
Nàng khẽ hỏi:
- Đại nhân kêu A Kha bằng sư tỷ ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đúng thế! Y là sư tỷ của tại hạ.
Rồi gã chẳng giấu diếm gì nữa, đem chuyện gặp A Kha trong trường hợp nào, bị nàng đánh trật khớp tay ra sao, cả chuyện bái Cửu Nạn làm sư phụ, cho đến chuyện đi Côn Minh, thuật lại cho người đẹp nghe. Gã còn thú nhận mình say mê A Kha mà cô đối với gã tuyệt không để vào mắt xanh chút nào.
Vi Tiểu Bảo kể lể đầu đuôi mọi việc đã xảy ra từ ngày gặp A Kha đến nay.

Người đẹp lẳng lặng chú ý nghe Vi Tiểu Bảo kể xong, nàng khẽ thở dài và cất tiếng ngâm:

Thê tử xen chi vào đại kế
Anh hùng lại cũng giống đa tình


Rồi nàng nói:
- Hồng nhan là nguyên nhân của tai hoạ. Việc trước mắt lại càng rõ rệt. Bước tiền đồ của Vi đại nhân thật là viễn đạt...
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Không phải! Không phải! Câu hồng nhan là nguyên nhân tai hoạ, tại hạ đã từng nghe thầy đồ nói tới. Nào Tây Thi, nào Vương Chiêu Quân, nào Điêu Thuyền, nào Dương Quý Phi gì gì đều là những mỹ nữ làm nguy hại cho quốc gia. Thực ra nếu chẳng có bọn đàn ông tồi bại, bọn quân vương hôn ám thì những mỹ nhân kia dù đẹp hơn thế nữa cũng chẳng làm gì nguy hại cho quốc gia. Người ta nói Bình Tây vương vì Trần Viên Viên mà phải đầu hàng Thanh triều. Theo nhận xét của tại hạ, nếu Ngô Tam Quế tận trung với Minh triều thì dù có cả chục mụ Trần Viên Viên, tổ bà tên Ngô Tam Quế cũng chẳng chịu hàng nhà Đại Thanh.

Người đẹp đứng dậy xăm xăm bước tới sụp lạy nói:
- Đa tạ Vi đại nhân! Kiến thức cao minh của đại nhân đã thấu rõ nỗi oan ức ngàn đời khó lòng bộc bạch của tiện thiếp.
Vi Tiểu Bảo lật đật đáp lễ. Trong lòng rất lấy làm đắc ý đã đoán biết người đẹp đây đúng là Trần Viên Viên, một nhân vật có dính líu đến quốc vận Đại Thanh, Đại Minh lưỡng triều , ngoài mặt gã giả vờ lắp bắp:
- Phu nhân... phu nhân... Trời ơi! Đúng rồi! Tại hạ thật hồ đồ hết chỗ nói. Phu nhân mà không phải là Trần Viên Viên thì... trong thiên hạ làm gì... còn có người thứ hai... dung nhan khuynh quốc như thế này? Hỡi ơi! Tại hạ mỗi lúc một đi vào chỗ u mê tăm tối. Phu nhân không phải là vương phi của Bình Tây vương thì sao lại ở chốn này... A Kha sư tỷ không phải là ái nữ của phu nhân thì còn của ai nữa.

Trần Viên Viên đứng dậy đáp:
- Vụ này câu chuyện khá dài. Tiện thiếp một là có điều thỉnh cầu Vi đại nhân, chẳng dám dấu diếm một điểm gì, hai là vừa nghe đại nhân minh oan cho tiện thiếp, trong lòng cảm kích vô cùng. Hơn hai chục năm nay, tiện thiếp bị hết thảy mọi người trong thiên hạ thoá mạ nhục nhằn... Bao nhiêu tội danh về việc vong quốc đổ hết lên đầu tiện thiếp. Trên cõi đời này chỉ có hai vị đại tài từ là thấu rõ
nỗi oan cho tiện thiếp. Một là đại thi gia Ngô Mai Thôn Ngô tài tử. Còn một vị nữa là Vi đại nhân.

Thực ra Vi Tiểu Bảo mù tịt về những việc lớn nhà nước. Gã nói vơ nói vẩn, dè đâu lại trúng vào nỗi oan uổng của Trần Viên Viên. Gã ngó thấy con người tuyệt sắc này liền nảy lòng dâm dục miệng nói ba hoa chỉ muốn lấy lòng nàng để tìm cơ hội vùi hoa dập liễu.
Vi Tiểu Bảo nghe Trần Viên Viên xưng tụng mình là đại tài tử thì khoái chí không ngớt chửi rủa thầm trong bụng. Về điểm này gã sáng suốt tự biết bản sắc của mình nhìn thấy người đẹp đã muốn dở trò gì với nàng rồi, gã vội xua tay đáp:
- Tại hạ là một thằng ngốc chẳng hiểu chữ nghĩa gì, viết ra không được một nhúm mà phu nhân tán tụng là đại tài tử thì tưởng nên thêm vào hai chữ •cẩu thí• và kêu bằng cẩu thí tài tử Vi Tiểu Bảo.
Trần Viên Viên không nhịn được mỉm cười nói:
- Làm được văn chương thơ phú là hay, nhưng chỉ mới đáng mặt tiểu tài tử. Con người có kiến thức, đảm đương nổi việc lớn mới là đại tài tử.

Vi Tiểu Bảo nghe hai câu tâng bốc này không khỏi có ý tự phụ. Gã phổng mũi lên nghĩ thầm:
- Đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ bảo ta là đại tài tử. Ha ha! Thực ra lão gia chẳng phải là con người kém tài tình. Con mẹ nó! Từ ngày lọt lòng mẹ, bữa nay lão gia mới được nghe người ta ca tụng lần đầu.
Trần Viên Viên đứng dậy nói tiếp:
- Xin đại nhân dời gót để tiện thiếp trình bày rõ đầu đuôi vụ này.
Vi Tiểu Bảo dạ một tiếng rồi theo Trần Viên Viên xuyên qua lối đi giải đá vụn tới một gian phòng nhỏ.
Trong phòng không đặt bàn ghế, chỉ có hai cái bồ đoàn. Trên tường treo một bức thư pháp viết đầy những chữ. Bên cạnh bức thư pháp treo một cây đàn tỳ bà. Vi Tiểu Bảo thấy căn phòng trang nhã tuyệt vời này ở một góc riêng biệt trong khu vườn lớn thì mừng rơn trong bụng.
Trần Viên Viên nói:
- Mời đại nhân an toạ.
Nàng đến bên tường với lấy cây tỳ bà ôm vào lòng, ngồi xuống chiếc bồ đoàn thứ hai.
Trần Viên Viên trỏ vào bức thư pháp khẽ nói:
- Đây là Ngô Mai Thôn tài tử tặng tiện thiếp một bài trường thi kêu bằng Viên Viên khúc. Bữa nay gặp cơ duyên xin tấu khúc nhạc này để đại nhân thưởng thức, dù nó chẳng bõ làm nhơ tai đại nhân.
Vi Tiểu Bảo thích quá vỗ tay reo:
- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Có điều phu nhân hát mấy câu rồi lại giải thích cho rõ nghĩa, vì cẩu thí tài tử học vấn rất tầm thường.
Trần Viên Viên mỉm cười đáp:
- Đại nhân quá khiêm mà thôi.

Rồi nàng so dây dạo đàn bật lên những tiếng tình tang. Trần Viên Viên hát bốn câu rồi giải thích:
- Đây là tích nói về ngày đức Sùng Trinh quy thiên, Bình Tây vương đánh vào Bắc Kinh. Ba quân mặc đồ tang phục khóc đức Hoàng đế băng hà. Bình Tây vương đã vì kẻ bất tường này mà mở cuộc xuất binh.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
- Vương phi xinh đẹp thế này thì Ngô Tam Quế vì vương phi mà đầu hàng nhà Đại Thanh cũng không thể trách được. Giả tỷ Vi Tiểu Bảo này ở vào địa vị Ngô Tam Quế cũng phải làm thế.
Trần Viên Viên đưa đẩy sóng thu, bụng bảo dạ:
- Thằng nhỏ này ăn nói có vẻ giỡn cợt ta.

Nhưng nàng thấy Vi Tiểu Bảo ra vẻ nét mặt nghiêm nghị mới nghĩ là lời nói của gã tự đáy lòng phát ra, nàng không khỏi cảm lòng tri kỷ. Ánh mắt Trần Viên Viên vừa liếc xuống nhìn cây tỳ bà thì Vi Tiểu Bảo lại láo liên soi mói nhìn từ khuôn mặt thanh tú đến bàn tay búp măng trắng nõn nà. Trong đầu gã thèm thuồng chỉ muốn nhìn tận mắt coi da thịt thân thể nàng trắng trẻo ngon lành đến cỡ nào sau lớp xiêm y đó.
Trần Viên Viên nói:
- Sau này là khúc hát nói về thân thế của tiện thiếp .
Rồi nàng lại cất tiếng hát:

Cửa quyên đua nở trăm hoa
Cô Tô gái nọ mặn mà hơn ai
Làm cho mê mẩn Phù Sai
Kiếp xưa nàng đã là người nào đây?


Tiếng ca uyển chuyển, tiếng tỳ bà thánh thót dặt dìu.
Vi Tiểu Bảo nghe đàn, tiếng hát mà trong lòng thư thái mê ly.
Trần Viên Viên khẽ nói:
- Khúc này người ta ví tiện thiếp như Tây Thi thực là quá đáng.
Vi Tiểu Bảo cãi:
- So bì như thế là không đúng. Tây Thi làm gì sánh được với vương phi?
Trần Viên Viên khẽ bật cười, hát tiếp:

Trước thềm oanh yến dập dìu
Tài này sắc ấy dễ xiêu lòng người
Phong trần kiếp cũng như ai
Nghĩ thân mà lại ngậm ngùi cho thân


Nàng nhẹ buông tiếng thở dài nói:
- Tiện thiếp cũng xuất thân ở chốn phong trần, không muốn dấu diếm đại nhân...
Vi Tiểu Bảo hỏi ngay:
- Xuất thân ở chốn phong trần là nghĩa làm sao? Vương phi đừng nói văn chương với tại hạ, vì tại hạ chẳng hiểu chi hết?
Trần Viên Viên đáp:
- Tiện thiếp vốn là kỹ nữ ở Tô Châu...
Vi Tiểu Bảo vỗ đùi reo lên:
- Hay tuyệt! Thật là hay tuyệt!
Trần Viên Viên hơi lộ vẻ giận dữ nói:
- Đó chẳng qua vì tiện thiếp mệnh bạc...

Vi Tiểu Bảo ngắt lời:
- Tại hạ cùng vương phi chi đồng đạo hợp. Tại hạ cũng xuất thân ở chốn phong trần.
Trần Viên Viên dương cặp mắt trong suốt lên nhìn Vi Tiểu Bảo. Nàng ngơ ngác không hiểu, bụng bảo dạ:
- Chắc gã chưa hiểu ý câu xuất thân từ chốn phong trần.
Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Vương phi xuất thân từ nơi kỹ viện thì tại hạ cũng xuất thân tự chốn lầu hồng... Có điều một đằng ở Tô Châu, một đằng ở Dương Châu. Mẫu thân tại hạ là kỹ nữ trong Lệ Xuân viện thành Dương Châu, nhưng tướng mạo y so với vương phi khác nhau một trời một vực.
Trần Viên Viên rất lấy làm kỳ hỏi:
- Phải chăng Vi đại nhân muốn nói giỡn?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Làm gì có chuyện nói giỡn? Hỡi ôi! Tại hạ bận nhiều chuyện quá, đáng lý phải phái người về Dương Châu đón tiếp mẫu thân, không nên để người làm kỹ nữ nữa. Nhưng tại hạ thấy người ở Lệ Xuân viện vui vẻ náo nhiệt suốt ngày, đón người đến Bắc Kinh có khi làm cho người buồn dạ.
Trần Viên Viên nói:
- Bậc anh hùng chẳng sợ xuất thân ở nơi ti tiện. Vi đại nhân là người quang minh lỗi lạc. Đúng là bản sắc anh hùng.

Nàng nói tới đó mới chợt nhận ra tên đại quan trẻ nít kia đang ngó nàng mắt lộ ra những tia sáng rực thèm thuồng. Thứ nhãn quang này Trần Viên Viên đã được thấy nhiều rồi. Người đàn ông khi mắt chiếu ra những tia hàn quang như vậy thì chẳng khác gì con dã thú nhìn thấy mồi chực xông vào vồ lấy mà ôm cho chặt, mà cắn xé đối phương. Nàng ngẩn người ra trong đầu bỗng bật ra một ý nghĩ:
- Không lẽ một thằng nhỏ ngó thấy ta cũng bị nữ sắc làm cho mê hoặc. Than ôi! Giống đàn ông là thế đó! Từ lão già cho chí thằng trẻ nít cũng đều một giuộc như nhau.
Vi Tiểu Bảo bước đến gần Trần Viên Viên:
- Tại hạ chỉ nói riêng với một mình vương phi chứ không tiện nói với kẻ khác vì sợ họ chỉ mặt thoá mạ là dòng giống đĩ điếm đê hèn.
Trần Viên Viên thấy gã đột nhiên bước đến gần thì càng chột dạ nói:
- Vi đại nhân, tiện thiếp cảm kích tấm lòng thương hương tiếc ngọc nên mới đưa đại nhân vào hậu thất, xin đại nhân tự trọng.
Vi Tiểu Bảo trong lòng náo nức sán vào gần người đẹp:
- Phu nhân đưa ta vào chỗ phòng riêng sau hậu viện vắng vẻ mà đôi ta lại cùng là dòng giống đĩ điếm quả nhiên là phải có duyên số với nhau rồi.
Trần Viên Viên giận dữ lớn tiếng nói:
- Vi đại nhân... vừa rồi nghĩa cả ngất trời xanh lại nói ra nỗi oan ức ngàn đời khó lòng bộc bạch của tiện thiếp, chẳng lẽ tiện thiếp đã nhìn lầm người ?

Vi Tiểu Bảo đặt tay lên vai người đẹp:
- Ta quả thực một lòng thương hương tiếc ngọc mà còn si mê thưởng thức dung nhan khuynh quốc của phu nhân. Ta mà lấy được phu nhân thì cả hoàng đế ta cũng không muốn làm. Ngày ngày chỉ còn muốn bầu bạn hưởng lạc thú ôn nhu cùng nàng.

Trần Viên Viên không ngờ Vi Tiểu Bảo trở giọng nhanh như vậy, người đàn bà dung nhan tuyệt thế tuy từng trải nhưng bản tính chất phác lương thiện trong một khoảnh khắc xúc động đã mời gã vào gian phòng riêng của nàng sâu tuốt trong khu vườn mênh mông . Vi Tiểu Bảo hai bàn tay sàm sỡ vuốt ve hai vai thon mềm mại của Trần Viên Viên một chút thì một bàn tay đã vội mò xuống ngực nàng tấn công sờ soạng. Người đẹp xoay mình hất hai bàn tay Vi Tiểu Bảo ra:
- Tiện thiếp là quý phi của Bình Tây Vương. Ðại nhân đang ở trên đất của đại vương mà làm càn với tiện thiếp thì phải chuốc lấy đại họa vào thân.
Trần Viên Viên còn đang nói thì Vi Tiểu Bảo đã mò trúng vào quả tuyết lê đang còn e ấp sau lớp ngực áo nàng.
- Bình Tây vương thì làm sao? Ta có bốn cô vợ xinh như mộng mà vừa nhìn thấy vương phi đã phải say mê nàng. Trên đời lại có dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường như nàng mà ta không chơi được thì còn làm quan lớn gì gì đó làm con mẹ gì nữa.

Trần Viên Viên ngước ánh thu ba nhìn vào mặt Vi Tiểu Bảo. Ðôi mắt cú vọ của gã nhơn nhơn nhìn thẳng lại vào đôi mắt phượng trong suốt rồi trơ trẽn nhìn hau háu xuống chỗ gò ngực áo hơi vun lên cân đối của người đẹp, hai bàn tay gã xòe ra chộp vào hai quả tuyết lê của nàng sờ soạng.
Người đẹp la thầm trong bụng tự trách:
- Viên Viên ơi! Ta thật hồ đồ. Gã tiểu tử lém lảu này mà không biết đường mượn gió bẻ măng, buông câu nước đục thì làm sao còn nhỏ tuổi thế đã làm đến quan lớn? Gã là tên tiểu quỷ háo sắc ngó thấy ta là đã nổi lòng dâm dục mà ta thì coi gã như đứa trẻ nít.
Trần Viên Viên hai tay nắm hai cổ tay Vi Tiểu Bảo đẩy ra, bàn tay trắng như ngọc của nàng giai nhân thật mịn màng êm ái còn sức thì yếu. Vi Tiểu Bảo mặc cho Viên Viên cố đẩy ra gã cứ việc cưỡng lại mà tiếp tục vuốt ve xoa bóp hai quả tuyết lê của nàng. Người đẹp vừa tức tối vừa giận chính mình, nhưng mặt nàng thì lại nóng bừng rạo rực. Tình huống này đánh thức dậy những kinh nghiệm mây mưa điên cuồng với bọn nam nhân quyền cao chức trọng mà háo sắc đã chiếm đoạt được nàng trong quá khứ.
-Vi đại nhân, xin hãy buông tha tiện thiếp.
Trần Viên Viên dãy dụa hết kéo rồi lại đẩy hai bàn tay bóp nhũ hoa của Vi Tiểu Bảo ra, nàng vùng đứng dậy để chạy đi thì bị gã nắm cứng hai cánh tay giật ngược lại ấn người nàng té ngồi xuống ghế đến "Phụp!" một cái ê ẩm cả cái mông người đẹp. Trần Viên Viên cảm thấy bị gã dùng bạo lực thẳng tay thì bàng hoàng sửng sốt, nàng dợm vùng đứng lên nữa thì Vi Tiểu Bảo đứng ngay sau ghế đã thọc tay xuống vào trong ngực áo nàng. Gã nhanh tay luồn hẳn vào tận bên trong yếm ngực của Trần Viên Viên mò vào tận da thịt gò nhũ hoa nàng. Vi Tiểu Bảo ra tay thật là điêu luyện, tay nọ theo sát tay kia, trong chớp mắt gã đã lòn cả hai tay vào trong ngực áo chụp dính cả hai bầu nhũ hoa của người đẹp.
Trần Viên Viên rùng mình bắt đầu dãy dụa nhưng gã thiếu niên thì bóp đôi nhũ hoa nàng không thương tiếc. Gã chúi mũi vào cái cổ cao trắng ngần thơm phức của nàng mà hôn hít trong khi hai bàn tay thì thô bạo nắn bóp đôi nhũ hoa nõn nà êm như nhung. Mùi thơm da thịt Trần Viên Viên xông lên ngào ngạt vào mũi Vi Tiểu Bảo.
- Tuyệt, thật là tuyệt... Vi Tiểu Bảo hổn hển vào tai Trần Viên Viên. Nàng thiếu phụ với tấm dung nhan khuynh quốc nghẹn ngào vùng vẫy:
- Vi đại nhân... đại nhân nỡ làm nhục tiện thiếp thì sau này còn cách gì hỏi cưới A Kha nữa?

Vi Tiểu Bảo nghe người đẹp nói đến đó thì mặt gã khẽ nhếch môi cười đểu cáng, lửa dục trong lòng gã càng bốc lên ngùn ngụt.
-Phu nhân mới chính là người đàn bà xinh đẹp nõn nà mà bây giờ ta ham muốn nhất. Ta vừa gặp nàng thì đã biết chính nàng là người đàn bà mà ta muốn đụ nhất trên đời.

Trần Viên Viên đang dãy dụa nghe gã nói tới đó thì cảm thấy hai tay gã buông hai nhũ hoa nàng ra. Nàng chụp lấy cơ hội vùng đứng dậy nữa, Vi Tiểu Bảo chụp cứng vào cổ áo nàng thì Trần Viên Viên lăn đùng ra trì mình xuống dùng cả sức nặng toàn thân để kéo cho Vi Tiểu Bảo phải tuột tay buông cổ áo nàng ra. Ngờ đâu thằng tiểu quỷ trời gầm cũng chưa chịu nhả. Gã gồng lên dùng toàn lực nhấc bổng cả người đẹp lên bằng cổ áo và lưng áo nàng mặc cho nàng vùng vẫy rồi quăng Trần Viên Viên xuống sàn nhà trải thảm làm nàng té lăn ra đến "Bịch!" một cái.

-A! ai da! Người đẹp bị rớt xuống rêm cả mình đau đớn suýt xoa kêu lên nằm lăn dưới sàn . Vi Tiểu Bảo chực phóng mình theo đè nàng ra thì Trần Viên Viên chợt quay phắt lại nhìn vào mặt gã. Ánh mắt nàng sáng long lanh ra chiều đẩy đưa quyến rũ. Vi Tiểu Bảo đang nứng tình quá đỗi chỉ chực nhào vô xé toang hết xiêm y của nàng ra ngay lúc đó. Trần Viên Viên giẩu môi chúm chím nụ cười khuynh thành lẳng lơ nhẹ nhàng nói:
- Vi đại nhân dù sao cũng còn nhỏ tuổi chẳng trách nóng nảy đến thế, làm sao mà tận hưởng được hết lạc thú chốn khuê phòng.
Vi Tiểu Bảo thấy nàng có vẻ trở nên lẳng lơ quyến rũ thì hơi khựng lại tạm thời khoan nhào vô thộn mặt ra nhìn. Thì ra Trần Viên Viên càng lúc càng thấy rõ nàng sắp bị gã cuỡng hiếp mà không còn đường nào thoát khỏi nếu cứ tiếp tục dùng sức chống cự lại. Kinh nghiệm làm nàng nhớ đến chiêu dùng nhu thắng cương mà với sắc đẹp khuynh thành khi xưa nàng đã chủ động được cuộc mây mưa với những tên đàn ông háo sắc. Có điều đó là thời nàng còn làm kỹ nữ còn cả ba năm nay nàng đã là nhất phẩm phu nhân về nâng khăn sửa túi cho vương gia Ngô Tam Quế. Gần đây nhất thì sáu tháng nay vào cái am vương gia xây riêng cho nàng ở đây thì đã không còn gần gũi đàn ông nào nữa.

Lên↑