WAP XEM SEX ONLINE CHO MOBILE
Kết nối Facebook
- Ngày nào cũng up phim mọi người hãy giới thiệu wap cho bạn bè nhé.
- Lưu wap với Opera & UC

AvatarAvatar
Mobi Army 2Mobi Army 2
Truyện Sex » Nhóm T
» Truyện Sex: 
Tu nữ Quỳnh Mai


Tác Giả: Kinh Bích Lịch
Lời tác giả: Truyện về một nữ tu bị bắt cóc và hành hạ, có ảnh hưởng liên quan đến đạo giáo, loạn luân, và bạo lực. Nếu bạn là không thích hợp với một trong ba điều nói trên, mong rằng các bạn đừng đọc, coi như là giúp đỡ tôi. Chân thành cám ơn.

Nắng sao mà gắt thế, gần như đốt cháy cả da ăn cả thịt, ngay cả cái gió thổi cũng nóng hơn thường lệ so với mùa này năm ngoái. Ở vùng đất thượng tầng đây, ai cũng phải chịu vậy, không riêng gì nàng. Quỳnh Mai khệ nệ xách một thùng nước đã biến nhiệt thành ấm áp (do để ngoài nắng) đi thẳng vào hậu viện. Nàng lui cui tưới những đóa hoa hồng đã ủ rũ oằn cả cuống xuống trong chúng phát tội. Công việc này hầu như nàng hàng ngày trong suốt mấy tháng qua - một công việc mà đối với nàng chẳng ưa thích gì. Nhưng nếu không làm việc này thì biết làm việc gì đây. Ở đây chán chết đi được, không TV phim ảnh, không chợ búa ồn ào, không vui chơi cuối tuần, hoặc du ngoạn những buổi chiều khi hoàng hôn ngả màu ... Ngoài những buổi học giáo lý dài lê thê lết thết ra, đọc kinh là món ăn nhàm chán mà nàng phải ăn hàng ngày. Nàng không phải là người thích đọc kinh nhưng phải chịu thôi, ai ở đây cũng vậy không riêng gì nàng; Coi như đây cũng là niềm an ủi duy nhất của nàng suốt mấy tháng ngày qua. Nào là kinh sáng, kinh chiều, kinh tối kể cả kinh trước khi đi ngủ, hay kinh lúc thức dậy. Ngày nào cũng giống như ngày nào, như một cổ máy xoay đều không phân biệt nắng mưa, riết rồi Quỳnh Mai cảm giác mình như mình không phải là chính mình. Là một cái máy radio, đúng giờ thì phát thanh, hết giờ thì đi nghỉ. Cuộc sống cứ thế lại trôi qua như một dòng sông không có lưu triều, chỉ dậm chân tại chỗ.

Tiếng la cáu gắt của Sơ già phó viện vọng ra từ phòng trong, giọng bà có vẻ đanh đá, "Mai à, tưới nhanh, mau dọn cơm cho các Thỉnh sinh khác, trời tối tới nơi rồi". Ở đây trưởng viện là cao nhất, kế đến là bà, vì trưởng viện bận rộn với nội vụ liên lạc hoặc họp mặt với các Dòng tu khác nên phó viện cai quản mọi thứ trong Tập viện. Ai ai trong viện cũng có vẻ không thích bà mấy chứ không riêng gì Quỳnh Mai, nhưng cũng nhờ bà mà trên dưới nề nếp quy luật trở nên rõ ràng. Kẻ bề dưới như nàng rất e nể sợ. Tiếng hối thúc của bà làm nàng thêm bứt rứt. Nàng cũng vất vả lắm chứ, nào có muốn bê trễ chuyện chi. Mồ hôi lấm tấm rịn lên trên trán nàng, thấm ra cả lưng đủ biết cái cực cộng cái nóng nó đang hoành hành nàng. Ngước mặt lên trời, tay quệt trán, nàng nheo mắt lại, đôi mắt nai của một người con gái mới lớn hồn nhiên; Nàng hít một hơi dài rồi thở phì ra hai bên cánh mũi. Ngán ngẫm quá! Nàng đáp lại vị Sơ già một cách có lệ: "Dạ, con làm nhanh!", rồi nàng thong thả tưới luôn thùng nước cuối cùng trước khi trở vào trong.

Đã hơn hai năm rồi nàng được người nhà đưa đến Tập viện này để tu học làm Sơ, nàng chỉ vui được sáu tháng đầu vì sáu tháng này nàng được đi đây đi đó với viện trưởng, biết được cái này cái kia, ăn được trái kia trái nọ và thông hiểu chút ít ở các vùng nàng đi qua, công việc của nàng chỉ vỏn vẹn phụ bà khiêng xách những thứ cần thiết. Những ngày kế tiếp sau đó của nàng là những ngày chính thức nhập học. Cuộc sống kính cổng nghiêm khắc mà lúc nào cũng tiếng kinh cầu, lời giảng dạy, giáo điều, qui luật và qui luật đã làm nàng chán lên tới cổ. Biết sao, người ta nhận nàng vào đây cũng bởi gia đình nàng danh giá, có tiếng tăm, được cho là một gia đình liêm chính, đạo đức từ tâm, và người ta cho nàng là một nhân tuyển thích hợp cho đạo giáo sau này. Nào ai có ngờ rằng, đứa con của họ, đứa con của giáo xứ không phải là một người thực sự có Ơn gọi như người ta lầm tưởng. Đâu có ai ngờ rằng nàng đã bao lần muốn bỏ trốn đi nơi khác cho rãnh nợ, cho nhẹ cái thân, để sống như một người dân thường thoải mái tươi vui mà nàng vẫn hay ao ước, nhưng ao ước thì vẫn là ao ước không thể thực hiện được, nàng bây giờ là một kẻ tu hành xa lánh trần tục. Đành cam chịu thả đời lục bình của nàng trôi theo dòng sông chưa biết đi về đâu.

Nàng tự tại với chức vụ của mình chỉ được hơn 1 năm, ý nghĩ xuất tu lại trở lại với nàng. Nhất là mỗi khi nàng được tin mấy đứa em họ và bà con láng giềng nối gót nhau lên xe hoa về nhà chồng. Nàng lại ray rức cho số phận của mình. Nhiều lúc nàng mạnh dạn định tỏ lòng mình ra cho viện trưởng hiểu, nhưng rồi nàng lại do dự khi thấy mặt của phó trưởng có vẻ hăm he thành kiến với nàng. Rồi lại thôi. Cam chịu tiếp. Nhưng không chừng ở lại đây, ở như vậy mà tốt cho nàng hơn. Giả dụ như nàng có dám thố lộ điều bí mật này ra, nếu như người ta đồng ý cho nàng xuất tu, thì nàng phải tính sao cho cuộc sống sau này. Bao năm học ở đây ngoài những môn Thần học, Giáo lý ra người ta chẳng dạy nàng một thứ nghề nào trong tay, thế thì lấy gì mà sống. Gặm đất ăn à ? Hoặc chẳng lẽ phải trở về gia đình để cầu xin ăn bám, hay cưới quách thằng nào có tiền cho xong đời con gái. Thế giới này phức tạp quá, chưa kể, gia đình nàng sẽ đối xử với nàng ra sao một khi họ đã quyết tâm ép nàng vào con đường làm tu nữ vì mỗi lý do tạo dựng danh giá cho họ... Nàng thật sự không hiểu rõ, con đường nàng đang đi là do Chúa chọn cho nàng, một ơn Kêu gọi nào đó người ta thường bảo với nàng hay chỉ là một ý tư riêng nào đó mà gia đình nàng và xã hội chọn cho nàng. Thiệt khổ sở ! Chưa tính, nếu lỡ các Sơ vì một lý do nào đó không cho nàng xuất tu thì nàng phải sống làm sao những ngày kế tiếp khi biết vết nhơ về nàng nàng đã hiện thân ràng ràng ra trước mắt họ; Có thể họ sẽ luôn "rình mò" mọi hành động của nàng từ đó trở về sau. Họ sẽ sợ nàng làm mất đi danh giá của Giáo hội, của Dòng tu!

Nơi nàng sống là một quảng trường nhỏ có nhiều phòng học, còn gọi là "Nhà kín" dùng cho các tu nữ như nàng ở và học; họ còn gọi là "thỉnh sinh" sau ngày mãn khóa sẽ được làm Sơ. Nhà kín đó được xây cất từ lâu đời mà nàng không rõ là bao lâu vì trông nó rất cổ kính uy nghi, và đương nhiên là rất cũ kỷ. Chung quanh Nhà kín là các nhà lưu trú cho các học viên, và giành cho nữ tu tập hợp về từ các nơi khác, và một căn nhà nguyện bằng tranh nằm bên cạnh một ngọn đồi với những khu vườn cây ăn trái do các Sơ ở đây chịu khó trồng trọt. Cũng rõ là nơi đây rất ít cư dân; ngoài những thầy dòng và giáo sĩ , giáo dân sống gần đó thì chẳng có ai khác cả. Nhờ vậy mà ai nấy cũng thân quen nhau như một gia đình; hoặc như có bất kỳ ai khác vào viếng họ đều nhận ra ngay. Những người giảng huấn ở đây rất nghiêm khắc, họ gồm các nữ tu già truyền giáo Kinh thánh cho trường nữ. Họ còn gọi là các Sơ - Các Sơ "khắc khe" xấu xí nàng thường gọi họ như vậy mỗi khi nàng bị trách phạt, hay những khi nàng bị réo rắc hàng chuổi kinh lê thê lòng thòng mà nàng đã chán tới cổ - Họ là những người chỉ biết sống cho đạo, hy sinh gần cả cuộc đời này cho nhà thờ với các nổ lực truyền giáo, tạo dựng Dòng tu nữ cho lớn mạnh, nhất là tạo dựng những người như Quỳnh Mai đây. Nàng kính ngưỡng họ với sự hy sinh tận tụy đó, nhưng ghét họ đã kéo nàng đi chung một con tàu nàng không bao giờ muốn tham dự.

Nhớ ngày xưa, Quỳnh Mai đư ợc tiếp nhận làm truyền đạo sinh, làm một nữ sinh từ một nơi xa tới xa đến. Nàng rất hồn nhiên nhí nhảnh, thường hai nô đùa và giễu cợt. Chính nàng cũng thật không ngờ là tánh tình con người quả có thể thay đổi theo hoàn cảnh. Nàng là một trong số những người đó. Thật đã có quá nhiều thử thách khó khăn đã xảy ra nơi này làm cho bao người thất bại trong ba năm học làm tu nữ, nếu như có qua được thời gian thử thách này họ còn phải thêm hai năm thực tập đi truyền giáo khắp nơi, cái đó mới là cái khổ, và khổ hơn hết vẫn là sau cuộc khi họ đã thành vị tu nữ chính thức thì họ sẽ "được" gởi đi các vùng sâu xa phục vụ việc truyền giáo cho nhiều người. Rồi cuộc sống sau đó sẽ đi về đâu, xứ nào hoặc một góc nhỏ xa xôi nào đó ít có bước chân người lai vãng.

Nghĩ tới cuộc đời này của nàng phải gắn liền vùi trong Nhà kín và sau này đời nàng sẽ vất vưỡng nơi chốn nào, Quỳnh Mai ưu tư suy tưởng, nàng bắt đầu có những ích kỷ cá nhân, một điều tối kỵ trong quy luật làm tu nữ. Thầm nghĩ rằng : Với sắc đẹp này của nàng nếu ở ngoài đời chắc hẳn nàng cũng trở thành hạng trung lưu thượng lưu nào đó, hay là một hoa khôi của một tổ chức nào đó hoặc một diễn viên điện ảnh đủ chiếm cảm tình của mọi người, nàng có thể sẽ được một số chàng trai giàu có chức quyền đến quỵ lụy dưới chân nàng để van xin tình yêu. Còn bây giờ, sắc đẹp này để làm gì, thật hoang phí, khi sống trong một nơi hẻo lánh như thế này, hàng ngày phải đối mặt với những vị Sơ không lấy một nụ cười trên môi, sắc đẹp dù có theo năm tháng rồi sẽ phai như các cụ Sơ đây, nàng biết vậy, nhưng biết làm sao!

Quả là cuộc sống ở đây của Quỳnh Mai chỉ là một nơi cực hình tạm bợ. Nàng biết một lúc nào đó nàng đợi một dịp thuận tiện nào đó, hoặc một cơ hội hiếm hoi nào đó, không biết đến bao giờ, để cho nàng vượt bỏ tất cả, trút bỏ tấm áo trắng tu nữ của nàng ra, để đón chào một cái thế giới bên ngoài thật mới mẽ sinh động, bởi chính nàng không hề muốn hiến dâng cuộc đời để đeo đuổi mục vụ cho một lý tưởng không phải của riêng nàng. Vức bỏ chiếc áo tu nữ cũng là để được tình yêu con người, tình yêu bình thường của trai gái mà nàng thường ao ước, chứ không phải tình yêu thương nhân loại của một vị chân tu đối với bá tánh. Nàng cũng ao ước được hưởng cái vật chất tầm thường mà bao cô gái có được. Một chiếc áo đẹp, một đôi giày mốt mới để sóng bước cùng người yêu, hoặc một chiếc xe đạp để chiều chiều nàng hóng gió trên con đường tráng nhựa thân quen, dưới hàng hoa Đào nở rộ... Hay những giây phút hẹn hò khi nghe lòng rộn rã trái tình yêu chớm nở ... Nói chung, nàng còn lẩn quẩn về những thú vui nhục dục trong tư tưởng khó mà chống chế được xác tín của nàng. Chỉ có nàng mới hiểu!

Song, ba năm học đường dài đằng đẳng của nàng cũng lẳng lặng trôi qua. Bình dị, đơn sơn có thể gọi là tẻ nhạt, nhưng sống sót. Tồn tại. Nàng được giáo hội công nhận chính thức như một cái bằng người ta cấp cho sinh viên khi tốt nghiệp Đại học và nàng được Khấn dòng. Và được xứ lệnh gởi đi thực tập ở một vùng xa xôi mà ngay cả cái tên nàng cũng chưa nghe qua. Nàng biết sớm muộn gì cũng đến ngày này, cũng may là bao tháng qua nàng có chuẩn bị tâm lý trước.

Thời gian đầu thật là khó khăn khi đối chọi với nhiều sự thiếu thốn, cơ cực. Ấy vậy mà nàng cũng vượt qua được cũng như bao lần gian lao nàng lướt đi trót lọt. Sự gian lao ấy đã không làm cho nàng chùn bước, trái lại đã tạo cho nàng một hình thái mới, cổ điển thướt tha, đoan trang kính ngưỡng, tôn sùng, với ít ra đám học sinh của nàng dạy Giáo lý. Nhờ họ mà đã giúp nàng vượt qua tất cả sự thiếu thốn trong cuộc đời của nàng, nụ cười của chúng, cái thơ ngây của chúng ... đã làm nàng sống lại với tuổi ấu thời, tô lên cái trần tục đủ màu sắc trước mắt nàng. Người con gái xinh đẹp ngày nào bây giờ còn đẹp hơn trong trang phục của một vị nữ tu hiền lành. Hiền hơn bao giờ hết từ trước đến nay, điềm đạm hơn, ăn nói từ tốn, bước đi chậm rãi ... Âu cũng là một niềm an ủi chứ! Mọi thứ có vẻ thay đổi hoàn toàn trên người nàng từ đây, chỉ ngoài một ước vọng bí mật cao xa nào đó mà đôi khi trống vắng cô độc nàng có nghĩ đến ... để rồi sám hối lần chuỗi ăn năn mấy ngày liền. Ôi, nàng đang kẹt giữa hai thái cực : thiên nhiên và hoàn hảo, nào ai có hiểu!

Thắm thoát thì nàng đã trải qua gần hai năm thực tập. Chỉ còn vài tháng nữa thôi thì nàng chính thức trở thành một vị Sơ mẫu mực. Ngẫm nghĩ lại cuộc đời này không phải là chỉ có đường cùng. Người dân ở khu này rất tôn sùng nàng như một vị thánh. Nàng rất hãnh diện, cảm thấy mình được nâng cấp giữa những người bình dị. Có thức ăn nào ngon họ cũng nhớ tới nàng. Buổi tiệc nào làm sao thiếu vắng lời cầu kinh của nàng. Đám cưới nào chẳng có nàng đại diện hai bên. Thậm chí những việc quan trọng cần sự quyết định cao cả tối hậu của dân chúng miền này, đều do nàng lãnh sự. Người già thương nàng bởi sự hiếu đạo nhún nhường, người trẻ thương nàng bởi sự hài hòa nhã nhặn, con nít yêu nàng bởi sự hồn nhiên của nàng giống như chúng. Thế nhan sắc nàng không ảnh hưởng gì đến sự yêu thương của họ sao. Một sự sai lầm quá lớn đã xảy ra với nàng, dù sắc đẹp đó được mang trên thân thể của một vị nữ tu. Những kẻ có ý xấu xa với nàng không ít người nhưng thực sự dám hành động chỉ có một. Hắn đã chọn một ngày để bắt cóc nàng.

Hôm đó như thường lệ, Quỳnh Mai mặc chiếc áo trắng Dòng tu nữ rảo bước trên con đường quen thuộc. Sau một chuyến diễn du để rao giảng cho giáo dân chúng miền xa trở về nàng có vẻ thắm mệt, nàng ngồi nghỉ lại bên góc cây ven đường, thình lình có một kẻ đeo mặt nạ lớn con xông ra tập kính nàng từ phía sau. Phản ứng đầu tiên của nàng là giật mình, hô to: "Chúa ơi!...", dây chuỗi trên tay nàng văng xa ... Nàng lồm cồm đứng dậy mới hay có người đang đeo mặt nạ định tấn công mình. Hắn là ai ? Nàng chưa biết. Tên kia không nói gì chỉ dạng hai tay ra chặn con đường trước mặt lại không cho nàng thoát qua. Không khó gì nữ tu Quỳnh Ha đoán ra tên hung đồ kia có ý làm xấu nên hắn mới dấu đi diện mạo, là cướp đường chăng hay một kẻ quen biết nào đó trong vùng này không muốn cho nàng biết mặt? - nàng thoáng nghĩ trong đầu, lýnh quýnh chưa biết phải làm sao phản kháng. Tuy không sợ lắm vì nàng không mang nhiều tiền trên người nhưng nghĩ đến chuyện hắn sẽ cướp thân nàng rùng mình lo sợ. Cả cuộc đời này của nàng chưa bao giờ nghĩ tới điều này cả. Đối diện với hiện thực oái oăm ở trước mắt, Quỳnh Mai luống cuống định tháo lui nhưng hai chân nàng như chôn chặt dưới đất. Nàng không kịp nói lên tiếng nào, miệng chỉ há hốc, mặt nhợt nhạt, chờ đợi phút giây kinh khủng kia sẽ đến với nàng bằng cách nào.

Tên đeo mặt nạ hầu như có ý xấu này từ lâu nên hắn đã rình và đón Quỳnh Mai hơn 2 tiếng. Từ sau lùm cây, hắn nhảy bổ tới tập kích trên lưng Quỳnh Mai. Nghe động nàng giật mình nép sang mọt bên tránh né. Hắn ta vồ hụt nàng nhưng kịp thời quày người lại nắm lấy vạt áo nàng. Quỳnh Mai vọt người đứng dậy để chạy, nhưng vũ lực của một người khỏe hơn nàng gấp hai đã giựt vạt áo nàng lại. Vạt áo rách toạt. Bờ vai non trắng ngần của nàng lộ ra dưới cặp mắt háo hức của hắn. Quỳnh Mai bất thần vung tay chống trả và lách mình thoát đi, nhưng so với sự nhanh nhẹn của tên cướp thì nàng chậm hơn nhiều. Nàng chỉ kịp la lên tiếng : Đừng! thì hai cổ tay của nàng bị mười ngón tay bấu chặt, bẻ oặt ra sau lưng. Tên cướp xắn tới đẩy sấp nàng về phía trước. Nàng chao đảo nhưng cố vùng vẫy để thoát khỏi hắn, song hắn đã ghì chặt ngang hông nàng, hai cánh tay hắn kẹp chặt hai lấy hai bên. Nàng hô hoán lên: Cứu tôi, có ai ... thì tiếng la dứt bẳn. Đôi môi nàng bị áp chặt bởi một sợi dây thừng tròng ngang miệng, nàng chỉ còn la những tiếng ú ớ trong cổ họng. Tứ chi nàng giẫy nẩy trên mặt đất. Hắn chống trả và chụp lấy đôi chân nàng lại. Nhanh như cắt, hắn tròng luôn sợi dây thừng còn dư quấn quanh cổ tay nàng, rồi vòng xuống cổ chân buộc gút luôn thể. Hành động của hắn nhanh vô cùng, một việc thành thạo theo cách trói bò ở dưới quê, rõ ràng hắn xuất thân từ vùng này.


Mai chớp chớp đôi mắt. Nàng đã tỉnh giấc. Đây là đâu ? Nàng thấy mình mẩy rã rời, đau nhức. Trước mặt ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cầy le lói. Một vệt sáng nhợt nhạt ở gần bên kia góc phòng. Nàng thấy vài nấc thang. Không khí nơi đây thật ngột ngạt ẩm thấp. Nàng thấy hơi lạnh dưới lưng và ngứa ngáy khó chịu, đưa tay xuống định gãy mới hay cả hai đã bị trói, kể cả chân. Bốn đầu dây được ai móc vào bốn vách tường. Người nào đã trói nàng ở đây, nàng mơ mơ màng màng nhớ lại đã vật lộn với tên đeo mặt nạ và nàng không còn nhớ gì sau đó nữa. Nghe tiếng lách cách của dây xích, nàng giật mình hoảng sợ. Chúa ơi! Hắn bắt mình vô đây để làm gì. Tối quá! Mình đã ngất xỉu bao lâu rồi. Trời bên ngoài chắc có lẽ đã tối. Nàng cố gắng gượng dậy, vừa lạnh vừa đói. Từ sáng tới giờ nàng chưa có hột cơm nào trong bụng, cũng bởi đi cho kịp buổi rao giảng sáng nay. Nhờ vậy mà nàng quên đi cái sợ trong chốc lát.
- Có ai ở đây không ? Bắt tôi để làm gì ? - Nàng thử gọi.
Không có tiếng trả lời.
- Có ai không! Làm ơn ... - Nàng gọi lớn hơn.
Vẫn không một ai trả lời nàng.


Nàng giật dây cho bốn cái xiềng sắt khua nhau leng keng. Càng lúc càng mạnh. Mười phút trôi qua, vẫn không một động tịnh ngoài những tiếng nàng làm ra và tiếng gió thổi phù phù thông qua từ vệt sáng. Nàng hơi hoang mang, biết là sớm muộn gì kẻ xấu cũng lộ mặt. Nhưng trong tình cảnh này 1 phút cũng dài hơn 1 ngày. Nàng quỳ xuống, nhớ tới lời Kinh. Nàng lẫm nhẫm đọc. Nhờ vậy mà nàng bớt thấy đói. Nàng đọc kinh không biết bao lâu, mệt lã nàng thiếp đi.

Tiếng lách cách của chìa khóa cửa làm nàng tỉnh lại. Lờ mờ trước mặt vẫn là vệt sáng của cây nến. Cửa mở. Nàng trông thấy đôi chân trần hướng về phía bước tới. Nàng từ từ ngước lên. Khuôn mặt nàng chẳng bao giờ muốn thấy xuất hiện trước mắt nàng. Tên mặt nạ giơ ngọn đèn dầu lên cao để soi mặt nàng. Qua ánh sáng yếu ớt đó, nàng thấy ánh mắt hắn long lanh khác lạ. Trên môi hắn không một nụ cười, bằng phẳng, lạnh lùng.
- Anh là ai ? Bắt tôi để làm gì ? Tôi không có tiền! Tôi là người tu - Nàng cố tình nhỏ nhẹ với, cuối câu nàng nhấn mạnh hai chữ "người tu" cốt để cho hắn thấy sai mà tha cho nàng.
Hắn không trả lời nàng. Giờ cao ngọn đèn để soi cả người nàng rồi quay mặt bỏ đi .
- Anh! Anh! Ông! Ông ... làm ơn trở lại ..., bắt tôi làm gì ... tôi không có gì hết ... thả tôi ra đi ...

Tiếng cửa đóng sầm lại cắt ngang câu nói của Quỳnh Mai. Nàng sụp người xuống, thừ người vẻ thất vọng. Cái đói làm nàng bức rức nhưng cái tù túng bởi bốn sợi dây trói ở cùm tay chân làm nàng càng khó chịu hơn. Tên cướp lại lẳng lặng bỏ đi, vậy là ý gì ? Hắn muốn đánh đòn tâm lý với nàng chăng ? Tại sao hắn không thực hiện ý đồ mà hắn bắt nàng tới đây ngay. Nhốt nàng ở đây có lợi lộc gì cho hắn ? Để hãm hiếp ư ? Nghĩ tới đây, Quỳnh Mai không khỏi rùng mình. Nàng cố suy nghĩ cho ra chuyện, ra lẽ, nhưng đầu óc nàng trống rỗng, kể cả cái bao tử của nàng cũng thế. Cơn đói đang hành hạ nàng. Nàng phải tìm chuyện để làm, sao cho xao lãn cơn đói. Nàng bắt đầu quan sát thật kỹ chung quanh. Căn phòng cao chỉ chừng 2 mét, rộng và dài khoảng 5 mét. Tối. Tường được trát bằng đất sét không sơn phết nên càng tối. Ngoài một cái bàn, hai cái ghế và cái giường cây nàng đang ngồi chẳng có vật dụng gì khác. Đây là căn hầm đúng hơn là một cái phòng. Ngay cả cánh cửa chỉ là một tấm ván kéo qua và dùng dây xích khóa lại. Mười lăm phút trôi qua chống chế với cơn đói mà nàng tưởng dài hơn cả tháng. Nàng nằm dài ra giường, miên tưởng tới chuyện ngày mai, chuyện của tuần sau, và tháng tới. Còn bao nhiêu chuyện cần nàng làm. Bây giờ lại nằm đâỵ Sao cho kịp. Bọn học sinh còn phải trả bài Giáo lý sáng mai nữa, nàng hứa sẽ dẫn chúng đi chơi suối tháng tới, còn gia đình anh Năm có người vợ tàn tật nàng hứa tiếp tay anh gặt lúa cho mùa này. Vụ đám cưới của con ông Sáu nàng còn phải lo ... Bao nhiêu chuyện ... Nàng thiếp đi trong cơn đói ... Tỉnh dậy nàng thấy mắc tiểu khôn cùng. Nhìn quanh chẳng thấy nhà tắm nào, vậy thì tiểu nơi đâu, chẳng lẽ mình phải đi đại ngay tại giường này. Không thể nào! Từ nhỏ tới lớn mình sinh trong một gia đình đàng hoàng lễ nghĩa, làm chuyện "đi" bậy này kỳ chết được. Nhưng nếu không làm chắc chịu không thấu đâu. Nghĩ đoạn, Quỳnh Mai ngồi dậy, bước xuống giường. Sợi dây xích còng vào tứ chi nàng chỉ cho phép nàng đi được hơn hai bước. Nàng ngồi xuống, tìm vào nơi khuất ánh sáng và từ từ trút bỏ chiếc quần trắng ra. Đang giữa chừng thì nàng nghe tiếng lách cách của chìa khóa tra vào ổ. Nàng hoảng hốt nín lại, vội vả kéo quần lên, ngồi trở lại giường. Tên đeo mặt nạ xuất hiện nơi ngạch cửa với hai tay xách hai bên. Một cái như là cái bô dùng cho việc vệ sinh. Một cái dĩa và một cái l y dùng cho cơm nước. Hắn đưa nàng một cái dĩa và ly nước còn cái bô hắn đút dưới đít giường. Hắn hất tay ra hiệu bảo nàng ăn. Dường như hắn không muốn nói chuyện, có lẽ sợ nàng nhận ra giọng của hắn. Vì quá đói, nàng đưa tay đón lấy. Hắn bước lui hai bước, ngồi lên ghế quan sát nàng. Nàng nhìn hắn do dự chưa muốn ăn. Rồi nghĩ sao đó, nàng lại đưa lên miệng ăn. Chẳng biết gì quá đói hay vì đồ ăn hắn nấu cũng không tệ nên nàng ăn ngấu nghiến. Chỉ một thoáng thôi thì hết. Ăn xong, nàng đặt dĩa xuống giường. Bưng ly nước uống một nửa. Hắn từ từ đứng dậy, bước tới hai bước, cằm lấy dĩa và quay mặt bỏ đi. Quỳnh Mai nhìn theo, bất giác nàng phải thốt lên để mong hắn trở lại:
- Xin lỗi anh... Cám ơn anh. Thức ăn ngon lắm.
Hắn không màng quay lưng lại, chỉ khẻ gật đầu, rồi bước đi.
- Cho tôi hỏi anh tên chi. Tôi tên Quỳnh Mai. Tôi đến đây hơn nửa năm rồi. Anh biết tôi chứ.

Hắn vẫn không trả lời. Chỉ khẻ gật đầu, rồi khép cửa lại. Quỳnh Mai có thể nghe được tiếng bước chân của hắn trên các nấc thang.

Hắn đi rồi, nàng trở lại với sự trầm tư suy nghĩ. Hắn thực sự là ai ? Là người mình quen biết ? Tướng hắn cao lớn vạm vỡ, trong làng này không biết có bao nhiêu người ? Nàng biết được con ông chín Phùng cũng cao lớn đô con, nhưng tàn tật ở đôi chân. Hắn thì đi đứng rất vững vàng. Còn bác sáu Thạch Công người Campuchia làm thuê cấy lúa cũng cao lớn, nhưng nước da của bác đen đúa. Hắn có nước da trắng hơn. Vậy thì hắn là ai ? Một trong những con chiên đến nghe nàng rao giảng, hay là một trong những phụ huynh của đám trẻ nàng dạy giáo lý. Là ai đây ? Mặc kệ là ai , chỉ biết hắn có đồ gì đó thật xấu xa mà nàng chưa biết được. Quỳnh Mai thiếp đi trong triền miên suy nghĩ. Trong giấc mơ nàng thấy viện trưởng trách móc nàng không giữ gìn ý tứ để xa vào cạm bẫy, nàng thấy viện phó quở phạt nàng không cho nàng tắm mấy ngày, đó cũng là một cực hình đối với nàng. Rồi nàng mơ thấy ba má nàng chửi mắng nàng làm cho họ mất đi danh giá, và cuối cùng nàng mơ thấy mình bị hãm hiếp.

Nàng tỉnh dậy thì trời hãy còn tối, vệt sáng bên kia góc phòng báo cho nàng biết vậy. Còn sớm, nhưng nàng không muốn ngủ lại vì sợ sẽ gặp lại ác mộng. Nàng chợt nhớ tới xâu chuỗi định lần chuỗi cầu kinh nhưng nàng phát hiện ra nó đã không còn trên mình nàng.

Tiếng gà gáy làm nàng choàng tỉnh. Thì ra nàng đã thiếp đi trở lại. Nàng loay hoay trên giường chẳng biết làm gì. Nàng thấy nửa ly nước còn để đầu giường, nàng bưng lên xúc miệng, còn một ít nàng rửa mặt. Xong xuôi nàng thấy buồn tiểu, bước xuống giường nàng tìm ra cái bô hắn để dưới đít giường. Nàng cẩn thận ngồi lên đó. Tiếng róc rách của dòng nước vỗ vào thành kim loại của cái bô làm nàng phát ngượng. Nàng cố nịn nó lại và nhả nó ra từ từ. Nàng chợt thở dài chán ngán: Tưởng đâu cái khổ đã dứt nào lại gặp cái khổ hơn!

Tiếng lách cách của chìa khóa tra vào ổ. Nàng biết hắn trở lại. Nàng ngồi lên ngay ngắn. Hắn bước vào với hai tay xách hai bên. Vẫn thức ăn và những vật dụng vệ sinh. Vẫn cái mặt nạ trên mặt hắn. Bước tới đưa nàng thức ăn sáng, hắn lấy đi cái bô để ở đít giường, rồi mang ra đặt ở ngạch cửa. Hắn trở lại thổi tắt đèn. Ánh sáng hắt qua từ lỗ trống trên tường và từ cửa ra vào đủ thấy mọi vật trong căn phòng nhỏ. Nàng bưng dĩa thức ăn, ăn đại, cũng chẳng cần chào hỏi hắn làm gì, hắn có thèm trả lời đâu mà hỏi. Nàng ăn trong khi hắn ngồi đó quan sát nàng. Nàng thấy hơi ngại khi có người cứ chăm mẵm vào người nàng. Nàng nhìn lại thân thể, mới hay một vạt áo của nàng xệ qua một bên làm bộ ngực trần trắng nõn lộ ra, kết quả của cuộc dằn co ngày hôm qua. Vội vàng nàng co rúm người lại, đặt dĩa cơm xuống, và đưa tay kéo lại vạt áo. Hắn thấy hết tất cả nhưng vẫn không lên tiếng. Đoạn thì hắn bước tới bên giường, nàng sợ hãi lùi vào sát đuôi giường. Hắn đưa tay xoè ra tới phía nàng, nàng nhìn hắn lưỡng lự. Hắn chồm lên. Nàng vọt lên tiếng:
- Anh muốn gì ?
Hắn khựng lại vì tiếng của nàng có vẻ đanh đá. Song, hắn lại chồm lên tiếp, ngồi lên đầu giường. Hắn nhìn nàng hơn một phút. Quỳnh Mai thấy hơi khiếp sợ trước sự vạm vỡ của hắn. Nàng co ro sát xuống giường, hai tay quàng chặt lấy ngực. Hắn từ từ tiến lên. Nàng la toáng lên:
- Anh làm gì ? Không sợ xuống hỏa ngục hay sao ?
Hắn cười nhẹ, cái cười nhếch môi, làm như hắn không bao giờ tin chuyện ấy. Hắn tiếp tục dấn thân tới sát bên nàng. Nàng vội nhổm dậy tránh né, và bước xuống giường.
- Đụng tới tôi, anh mang tội chết.
Hắn ngồi thụn xuống. Hắn có vẻ rất kiên nhẫn với phản ứng của nàng. Rồi bất thần hắn phóng tới ôm chặt lấy nàng, hắn hôn xối xả lên mặt nàng. Quỳnh Mai chống trả quyết liệt, nhưng cơ hồ không làm gì hắn được. Nàng chỉ hô toáng lên:
- Anh hãm hiếp tôi, tôi chỉ có đường cắn lưỡi!

Chợt hắn ngưng lại. Buông nàng ra, hắn nhìn nàng. Dường như hắn sợ nàng tự tử. Hắn lui trở lại, rồi quay lưng trở đi không quên mang luôn cái bô để sẵn ngay ngạch cửa. Hắn trở lại 5 phút sau, để cho nàng thêm một xô nước, rồi quay đi ngay. Nàng nhìn theo hắn, cảm giác trộn rộn. Nhớ tới nụ hôn cuồng bạo của hắn nàng sững sờ. Đưa ngón tay lên môi, nàng cắn nhẹ và gầm mặt xuống đăm chiêu. Lát sau, nàng hối hả đọc kinh xám hối không ngừng ...
Trưa đó, khí hậu nóng bức, nóng khủng khiếp, gấp đôi cái nóng thường ngày trên đó. Mồ hôi nàng vã ra đầy lưng. Nhìn thấy xô nước mát nàng thèm được tắm hết biết. Nhưng lỡ hắn vào đây, thấy nàng lõa thể sẽ không kềm được dục vọng lại hại đến cho nàng.

Hai mươi phút tranh đấu với tư tưởng, nàng chịu thua, nhất định phải tắm chứ không thể để dơ dáy thế này được. Thà nhịn đói chứ nàng không thể nhịn tắm. Thế là nàng nhanh nhẩu trút hết áo quần, xếp gọn gẽ trên giường, rồi ngồi thụp xuống cạnh giường. Nàng đưa đôi tay bụp những ngụm nước và phát lên mặt. Nước giếng mát rượi làm nàng thấy khoan khoái dễ chịu. Nàng cẩn thận tắm rửa thân thể. Phải nói nàng rất khéo léo xử dụng một xô nước nhỏ nhắn kia để tắm cả thân người.

Tắm táp xong, nàng mặc áo trở lại. Tiếng lách cách của chìa khóa tra vào ổ làm nàng giật mình. Nàng vẫn chưa quen với âm thanh đó. Hắn bước vào với những dụng cụ cần thiết như bàn chải đánh răng, lược chải đầu, kiếng soi mặt, khău lau và một cái mền trên tay, vậy là nàng biết nàng phải xử dụng nó cho đêm nay và những đêm về sau. Hắn quay lưng đi ngay. Nàng nhìn theo ngớ ngẫn. Lát sau hắn trở lại với hai thùng nước lớn hai bên. Hắn cứ đi lên đi đi xuống vác hết thứ này đến thứ kia chất ngổn ngang trong căn phòng này. Nhìn thấy hắn, nàng thểu não trong lòng, có lẽ hắn định nhốt nàng dài hạn ở đây. Hắn vẫn không nói tiếng nào, lui cui đóng đinh hình như đang làm một cái gì đó. Nàng chợt hỏi:
- Anh định làm cái gì vậy ?

Hắn chỉ quay đầu lại nhìn nàng. Mắt hắn chớp chớp qua cái khóe của chiếc mặt nạ. Nàng chờ đợi một lời nói thốt ra từ cửa miệng hắn. Nhưng không, hắn đã quay lại tiếp tục với công việc. Nàng nhìn quanh, rồi nhìn hắn, mồ hôi ướt đẫm áo hắn, cơ hồ hắn không màng tới. Liếc xuống nàng thấy chùm chìa khóa hắn vắt ở lưng quần. Nàng nghĩ tới cơ hội trốn thoát. Chỉ còn có cách ... Nàng lại nhìn quanh, tìm kiếm một vật gì đó, một khúc gỗ to bảng nằm gần chần giường. Rón rén, nàng bước xuống, cố không cho bốn sợi dây xích khua tiếng động. Chỉ còn hai bước nữa thôi. Nàng nhặt nó lên. Hắn vẫn say sưa đóng đinh không hay nàng đứng sau lưng hắn. Nàng nâng thanh gỗ lên cao. Tim nàng đập loạn xạ, tự nhũ: Chúa ơi, hãy tha lỗi cho con! Và nàng nhằm ngay đầu hắn đập xuống. Binh! Hắn ngả ngang qua một bên, lồm cồm bò dậy, nàng đập hắn thêm mấy cái nữa. Hắn ngất đi. Nàng nhanh nhẹn run rẩy tìm xuống thắt quần hắn. Vớ vội chùm chìa khóa nơi đó, nàng mừng rỡ mở còng ngay cổ chân nàng. Nhưng hơi tò mò, và với bẫm sinh nhân từ, nàng sợ hắn chết đi, nàng nhìn lại hắn. Đầu hắn đổ máu, loang lỗ xuống vách tai, làm ướt đi cái mặt nạ. Nàng thấy tội cho hắn quá! Nhưng thôi nàng phải thoát khỏi nơi này trước đã. Loay hoay mãi, cuối cùng nàng cũng mở được bốn khóa, nàng nhanh nhẩu chạy ra ngoài. Đi được giữa cầu thang, nàng chợt ngẫm nghĩ: Phải trở lại xem mặt hắn là ai, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không bao giờ biết được hung thủ, sau này biết đâu hắn lại hại đến nàng nữa. Nghĩ đoạn, nàng quày quả trở lại. Hắn vẫn nằm sóng soài nơi đó. Nàng rón rén sau lưng hắn, ngồi xuống, đưa tay sờ lên tóc hắn. Tóc hắn cứng quá! - nàng ngẫm nghĩ. Nàng đưa hai ngón tới, gỡ từ từ cái mặt nạ ra, tim nàng như nhảy ra ngoài. Hắn là ai với hàm râu đen kẽm gai. Mũi hắn cao, mặt xương xương, với chân mày rậm. Trông hắn thật quen, như đã gặp nhau rất nhiều lần, song có lẽ trong bóng tối nàng không dám xác nhận hắn là ai. Còn đang phân vân thì thình lình hắn choàng chộp lấy nàng. Quỳnh Mai hoảng hốt bật lùi ra. Nàng chùi đến sát chân giường thì kẹt lại. Hắn yếu ớt rề rề tới sát bên nàng.
- Xin lỗi, tôi không có ý đánh anh - Nàng sợ sệt nói.

Hắn ngồi dậy, nhào tới ôm nàng. Hắn có vẻ rất giận dữ nên hành động của hắn rất mạnh bạo. Quỳnh Mai chống cự tới tấp, nhưng vô dụng so với sức khỏe của hắn. Chỉ không đầy hai phút thì hắn đã đè lên người nàng. Quỳnh Mai như con cá nằm trong rọ chỉ quẩy đuôi cho có lệ, tứ chi nàng bị dán chặt xuống mặt đất, chỉ còn đầu nàng có thể lắc lư.

- Buông tôi ra, Chúa sẽ không tha tội cho anh đâu - Nàng thét lên.
Song, hắn đã không màng tới. Hắn vục mặt xuống hôn nàng. Trán, mắt, gò má cho tới môi, hắn không chừa chỗ nào.
- Tôi cắn lưỡi cho anh coi! - Nàng ráng bật ra tiếng bên tai hắn.
- Tự tử là trọng tội - Hắn thì thào - Chúa sẽ không tha cho cô đâu!
Đó là lần đầu tiên hắn lên tiếng. Hắn đã cố tình giả giọng nên nàng cũng không nhận rõ hắn là ai.
- Tôi thà bị trọng tội chứ không thể bị anh làm nhục - Quỳnh Mai giãy nãy.
- Vậy thì cô cứ chết đi, chết cho tôi coi! - Hắn thào thào trong cổ họng.
Quỳnh Mai biết mình đã bị lật tẩy, nàng rất sợ chết. Cắn lưỡi đau lắm, nàng không bao giờ làm được.
- Vậy thì giết tôi đi, tôi không sống được đâu nếu bị anh làm nhục.
- Để coi cô có sống được không nếu đã sống chung với tôi.

Nói xong thì hắn cúi xuống hôn khắp cổ của Quỳnh Mai, một mùi thơm thơm của trinh nữ thoát ra từ đó làm cho hắn rạo rực. Dương vật hắn phồng to dưới đáy quần. Quỳnh Mai thấy rợn người với cảm giác nhột nhạt đó, hàm râu của hắn châm chích vào cổ nàng, rồi vào mang tai của nàng. Hàng triệu con gai ốc nổi khắp mình nàng. Nàng thấy ghê gớm thay khi dương vật của đàn ông nằm chẹt giữa hai đùi nàng. Đời người con gái mới lớn chưa bao giờ va chạm xác thịt với đàn ông, đời của một tu nữ nghiêm khắc với cả trăm giáo điều không cho phép bất cứ sự đụng chạm nào của kẻ khác giới, bây giờ bị phá tan. Hắn áp chặt trên người nàng. Hơi thở hắn phì phò, nàng cũng vậy. Sức nặng của hắn gấp đôi nàng, toàn thân hắn phủ phục trên mình nàng, kể cả đôi bàn chân hắn cũng kẹp lấy chân nàng. Thế làm sao mà thoát. Chẳng lẽ số phận mình là phải như vậy sao, nên mình mới trở lại để cho hắn hành hạ, tại sao mình ngu thế, đã trốn được thì phải đi luôn! Đang nghĩ chuyện, thình lình nàng nghe tiếng "cốp", rồi một tiếng "cốp" nữa tiếp theo. Mới hay cổ tay nàng đã bị hắn khóa lại, bây giờ nàng càng khó thoát thân, vẫy vùng cho lắm chỉ đau tay, thôi thì tạm nằm yên xem hắn làm gì ở nàng. Sau khi khóa hai tay nàng lại, hắn trườn xuống hôn lên ức nàng, hắn hít hà có vẻ thích thú lắm, rồi hắn đưa hai vạch ngực áo của nàng ra. Quỳnh Mai giẫy nẩy lên: "Xin đừng!". Nhưng quá muộn, bộ ngực đầy đặn của nàng xổ tung ra, trắng nuột nà. Hắn nâng đầu lên ngắm nghía có vẻ trịnh trọng lắm. "Xin anh ... xin anh đừng làm gì tôi" - nàng van nài. Hắn dường như một kẻ đã bị điếc chỉ còn có đôi mắt chợt sáng long lanh, hắn đưa hai tay chạm lên ngực nàng. Nàng lắc lư thân người tỏ vẻ phản kháng, nhưng cũng chẳng được gì. Tiếp tục, hắn nắn bóp ngực nàng như một món hàng trân quí, điệu tác của hắn nhẹ nhàng hưởng thụ, chợt hắn vục mặt xuống ngậm lấy đầu vú nàng. Quỳnh Mai giật thót người lên, chửi đổng: "Khốn nạn, buông tôi ra không". Vẫn không thấy hắn cựa quậy, chỉ trừ chiếc lưỡi tham lam của hắn đang chạy vòng tròn đầu vú nàng. Hắn bún, rồi hắn đá, hắn nút. Quỳnh Mai thấy toàn thân mình gợn lên với muôn vàng xúc cảm. Nàng biết dục vọng đang dâng trào trong người nàng. Không thể để nó xảy ra như vậy được! Bao năm tháng rèn luyện cho nàng cứng cáp, qui luật và giáo điều hà khắc của giáo hội sẽ giúp cho nàng vượt qua sự cám dỗ. Nàng phải kiên cường lên mới được. Thế là nàng quyết định đọc kinh. Nàng nhắm mắt lại, lẫm nhẫm đọc. Hắn vẫn không rời đầu vú nàng. Nàng thấy toàn thân rả rời ra như mảnh thủy tinh bể nát. Bài kinh nàng thuộc răm rắp này không còn đầy đủ nữa, xen lẫn giữa các câu là những cảm giác khó xua đuổi. Hắn thật ác độc đã dùng sự yếu lòng dục vọng của một con người áp dụng trên một tu nữ vốn cũng là con người. Quỳnh Mai vốn không phải một lòng đi tu nên chẳng bao lâu nằm rủ rượi dưới mình hắn, đam hưởng cái cảm giác đê mê chất ngất đó mà vì nó mà nàng phải đọc kinh sám hối đôi ba lần.

Thấy nàng bỗng nhiên nằm im, hắn mừng rơn trong bụng, vội kéo áo nàng sâu xuống bụng, hắn liếm dọc theo khuôn thịt phẳng lặng trắng mịn của nàng. Nàng cong cớn uốn vẹo thân mình. Nhanh nhẹn và kín đáo, hắn lòn tay chui nhẹ vào vạc áo nàng, tìm thẳng xuống bẹn nàng. Hắn bóp vội. Nàng nấc lên trong cổ họng: "Xin đừng ... tôi ... tu nữ ... tôi ... Quỳnh ...!", lưng nàng quằn lên, bụng căng cứng. Hắn phát giác ra quần lót nàng đã ướt đẫm nên tiếp tục mơn trớn lên đó. Bây giờ sự chống cự của Quỳnh Mai hầu như chỉ có lệ. Nàng vật vờ như một kẻ say thuốc phiện đi trên mây, nhưng miệng nàng vẫn còn lẫm nhẫm tiếng kinh cầu đứt quảng. Biết đến lúc hắn phải ra tay, hắn lột nhành tu phục của nàng xuống tới gót. Nàng dường như không còn chống cự gì nữa nên hắn rãnh rang cởi áo quần mình ra. Dương vật hắn to đùng xứng với cơ thể hắn đổ xồ ra lủng lẳng dưới bụng. Hắn đứng chiêm ngưỡng nàng thêm giây lát nữa. Một tu nữ trinh trắng khiết tinh với làng da mịn màng, khuôn mặt tươi xinh, bầu vú xung mãn với nụ tầm xuân đen nhánh nằm gọn lõn giữa hai đùi. Nàng đẹp như tiên! Hắn nuốt vội nước bọt xuống cổ họng, rồi vồ xuống ôm chặt lấy nàng hôn khắp thân thể. Nàng bây giờ chỉ còn biết rên rỉ van xin lấy lệ. Rõ ràng nàng đã bị ma quỷ ngự trị trong cơ thể, lý trí thần học nàng thắm nhuần bao lâu nay bây giờ không bằng thân thể rắn chắc của một người đàn ông. Chắc nàng thà cam lòng trụy lạc quá! Nàng rít lên khi cảm giác giữa hai đùi nàng tê tái. Dương vật hắn to kềnh nóng cháy nhoi nhoi ngay chỗ kín của nàng. Nàng thấy được hắn đang rướn tới và rướn tới. Nàng tự trách mình sao lại dạng đùi ra cho hắn dễ dàng làm việc, vậy là nàng đã cùng phạm tội với hắn, ít ra là nàng phạm tội trong tư tưởng vì bây giờ nàng đã không coi hắn là kẻ thù nữa rồi! Nàng chỉ còn cách xin tha tội, "Xin tha tội ... xin tha tội ... xin tha tội" và nàng cứ lẫm bẫm không thôi. Lúc này, hắn ôm chặt lấy nàng, chân hắn quàng chặt lấy chân nàng, tay hắn thảnh thơi mơn trớn nơi ngực nàng, miệng hắn thì xệch xoạt trên cổ nàng; Hắn đang nhoi cái đầu khấc vào cửa mình chật hẹp của nàng. Nước nhờn bám lấy đầu cu, hắn lượn mình xoa tròn vào lỗ âm đạo bôi trơn khắp dụng cụ. Hắn đâm nhẹ vào. Hắn ôm xiết nàng hơn. Mỗi cái xiết, hắn lại đi xâu vào. Hắn nghe nàng đọc to: "Xin tha tội!" , mỗi lúc hắn nghe nàng đọc càng lớn. Hắn điềm nhiên đi sâu vào, cảm giác sướng rợn người bao trùm lấy sống lưng hắn truyền thẳng lên đỉnh đầu, hắn quên bức đi thế giới chung quanh chỉ còn biết dúi sâu vào nữa cho tới khi vượt khỏi một bức màn, hắn bỗng thấy người nàng đanh lại. Nàng vẫn lẫm nhẫm ba tiếng "Xin tha tội" nhưng giọng yếu ớt hơn nhiều. Mặc cho là thế, hắn thấy mình tê dại quên cả chính hắn là ai, hắn chêm hai gối cho vững rồi xốc xốc người hắn trên mình nàng. Dương vật hắn chật vật chạy ra chạy vô trong chỗ kín nàng. Cho tới khi nước nhờn hoàn toàn bao bọc thân cu hắn, hắn thúc mạnh hơn. Và mạnh hơn nữa. Hai chân nàng giơ thẳng lên trời lâu lâu nàng quắp chặt lại, kẹp vào mông hắn. Nhưng hắn vẫn rướn người lên được để nắc phành phạch xuống người nàng. "Chúa ơi! xin tha tội ... cho anh ấy, và ... tha tội ... cho ... cho ... con ... con ..." - Nàng khẩn cầu trong tâm, rồi lại lẫm nhẫm ba tiếng Xin tha tội tiếp. Chợt hắn phốc ngồi dậy, kéo hai chân nàng máng lên vai hắn, hắn quỳ đứng và chồm lên phía đầu nàng, hắn phanh vào mông nàng những cái thúc cuồng si. Cơn sướng rạo rực cào vào tinh hoàn hắn kéo dâng lên đầu cu, hắn chùn người xuống ôm chặt lấy đùi nàng rên rỉ: "Ối trời ơi ... con sướng quá ... sướng quá ... sướng quá!". Nàng cảm giác rộn ràng trong âm đạo những cái run giựt của thân dương vật, một luồng nước chảy sâu trong chỗ kín nàng khoan khoái dễ chịu, phải bắt nàng thốt lên hai tiếng "Sướng quá! giống như lời rên của hắn. Nàng đã quên đi lời xin tội tiếng kinh cầu trong 10 giây để trở lại sự trần tục nhơ nhuốc rồi!

Hắn bỏ nàng nằm đó rủ rượi với vết loang lỗ nhuệch nhoạc ngay cửa mình. Hắn quơ mớ ván gỗ đinh búa, rồi đi thẳng ra cửa. Hắn trở lại với đôi thùng nước trên tay, nàng vẫn nằm đó, nước mắt lăn tròn trên khóe mắt. Hắn nhìn nàng, nàng tránh mặt hắn. Hắn đặt hai thùng nước xuống cạnh chân nàng và vói lấy cái khăn tắm đặt lên đầu giường cho nàng, rồi hắn bỏ đi. Lát sau hắn trở lại với một măm cơm ngon lành trên tay. Nàng đã mặc lại quần áo chỉnh tề, tóc tai chải bới gọn gẽ. Hắn đến gần nàng đặt măm cơm lên giường nàng, rồi kéo cái bàn qua, đặt măm cơm lên đó. Hắn mở khóa một tay cho nàng ra. Nàng lườm hắn khinh rẻ. Hắn tránh ánh mắt giận hờn của nàng rồi hắn bỏ đi.

Hắn trở lại chiều đó, măm cơm trên bàn đã ăn sạch. Nàng nằm đó, co ro trong chiếc mền ấm áp. Mặt nàng trong có vẻ hốc hác nhưng vẫn còn rất đẹp. Hắn bước đến bên nàng kéo lại chiếc mền cho ngay ngắn, sửa lại cái gối nằm. Hắn ngồi lại bàn thêm mười phút nữa để nhìn nàng ngủ. Nàng ngủ cũng rất đẹp! Hắn bỏ ra ngoài với măm cơm trống, năm phút hắn trở lại với món ăn tối do chính hắn làm, và một cuốn sách truyện cho nàng đọc. Mùi thức ăn thơm phức đã đánh thức nàng dậy. Nàng nhìn hắn như một kẻ vô hình. Có lẽ nàng thù hắn, nói nhẹ hơn, có lẽ nàng giận hắn. Hắn đặt măm cơm nóng hổi lên bàn, đứng xớ rớ thêm lát nữa xem nàng có nói gì với hắn không. Nàng vẫn im ỉm và hắn lẳng lặng bỏ ra ngoài.

Nàng ngồi dậy. Măm cơm nóng làm nàng tỉnh hẳn. Nàng chậm rãi ăn từng muỗng cơm một cho tới hết hẳn. Ăn xong, nàng tắm rửa rồi lên giường. Nàng muốn đọc kinh sám hối, nhưng nghĩ tới hành động của nàng lúc đó nàng thấy e thẹn với chính mình. Nàng không muốn đọc kinh chi nữa, thân thể nàng đã nhuốm bùn dơ. Nàng nhìn cuốn truyện hắn để trên giường, truyện Quỳnh Giao. Giờ đây nó là món ăn tinh thần ngon nhất ở nơi này. Nàng nằm xuống mở truyện ra đọc. Nàng đọc được nửa cuốn đã thấy cuốn xoáy vào những tình cảm thắm thiết của hai nhân vật chánh. Nàng ngốn luôn cả cuốn sách thì trời đã khuya. Nàng thiếp đi đến khoảng 2 giờ khuya thì tỉnh lại. Chợt nghe mùi chua toát ra từ quần áo nàng, nàng bèn cởi áo ra giặt. Tranh thủ trước khi trời sáng quần áo sẽ khô. Nàng trở lại giường trần truồng và cuốn rút trong mền, thiêm thiếp đi!

Nàng mơ màng tỉnh dậy, bàn tay ai đó đang để trên ngực nàng. Nàng choành nhanh dậy, nhưng bị dằn xuống. Một sức mạnh ôm chặt sau lưng nàng, hơi thở phà vào gáy nàng hồng hộc. Nàng chỉ thốt lên, "Trời ơi ... ông ... tha ... tôi". Nàng thấy chỗ kín của mình bị nong ra, một vật cứng và to đẩy nhanh vào. Nàng thấy thân thể mình bị đẩy theo từng nhịp, kể cả chiếc giường cũng kọt kẹt tiếng võng đưa. Hắn "hừ hự" trong khi nàng nhăn mặt chịu đựng. Khi dương vật của hắn nằm sâu trong người nàng, nàng thấy rờn rợn khắp toàn thân, một cảm giác sướng tê cả người làm mười ngón chân nàng quíu lại. Thình lình hắn ngồi dậy vác chân phải của nàng qua bên trái của hắn, rồi chểm chệ quỳ gối giữa hai đùi nàng. Chồm lên chống hai tay hai bên vai nàng, hắn hít tới để nong dương vật vào sâu. Đầu khật kẹt ngay cửa âm đạo, hắn nhoi nhoi cố đẩy cho tới khi khúc lỏi trợt vào trong hốc. Quỳnh Mai nấc mạnh, thấy sướng tê cả hai đầu gối. Nàng ụ ự xuýt xoa. Nước nhờn ứa trào ra theo cảm giác của cơ thể. Hắn bắt đầu vốc người tới, nẩy vào bụng dưới của tu nữ Quỳnh Mai. Mặt nàng đanh lại, tay chân nàng quều quào đụng đâu níu đấy không còn biết trời trăng gì nữa. Rõ ràng nàng đang rất hứng tình nên hai vú nàng săn lại, đầu nàng lắc bên phải rồi lắc sang bên trái. Lúc này có thể nói trông nàng rất là đẹp, như một nữ minh tinh trong phim Trung quốc. Bất giác, hắn chùn hai tay xuống, cúi mặt hôn vào môi nàng. Hắn hôn rất tình tứ nồng nàn. Nàng đáp lại cũng rất tha thiết. Song chỉ được vài mươi giây, nàng vùng đẩy hắn ra, có lẽ nàng nhớ chực thân phận của mình là một tu nữ chứ không phải một cô gái tầm thường. Sau khi đạp văng về sau, nàng lồm cồm đứng dậy, nàng cố chạy trốn nhưng vô dụng vì cổ tay nàng bị trói chặt bởi một thứ dây thừng. Nàng chỉ còn đứng xớ rớ nhìn hắn mà nước mắt lưng tròng.

- Xin anh tha cho tôi. Tôi đã không còn xứng với giáo hội, không còn muốn sống nữa. Chẳng thà anh giết chết tôi đi, chứ anh đừng hành hạ tôi nữa.
- Chứ cô không thích tôi ư, rõ ràng là cô cũng có cảm giác như chính tôi đây!
- Tôi biết tôi tu chưa thành nên sa vào trước cám dỗ của con người, nhưng Chúa sẽ tha tôi cho tôi vì tôi đã không cố tình phạm lỗi. Nếu như anh ... - Nàng phân trần.
- Cô không cố tình phạm lỗi hay tôi phạm lỗi cũng được. Tôi chỉ biết rằng ở tận thâm tâm của cô, cô chỉ là một con người bình thường cần có tình cảm của trai gái ... Cô cần tôi đây.
- Không, tôi không cần anh!
- Cô cần mà ... đến với tôi đi ... Tôi biết cô cũng sướng như tôi thôi nếu không tại sao cô lại không kềm chế được bản thân cô mà chìu theo cảm giác.
- Tôi ... anh ... Anh hèn hạ !
- Tôi hèn hạ ... Để tôi coi cô có tốt lành gì.

Nói rồi hắn nhảy bổ tới chộp lấy tu nữ Quỳnh Mai, nàng quay lưng chạy nhưng chạy đi đâu cho được. Hắn vớ được nàng từ phía sau. Đè nàng xuống, hắn bắt nàng trở thành công cụ cho hắn thỏa mãn. Từ đàng sau hắn thúc tới, nàng chỉ còn bám chặt xuống đất để giữ thân người lại. Nàng bỗng nghe trong lòng đau nhói, không phải vì cơ thể mà vì tinh thần nàng bị thương tổn đến tột độ. Trong tư tưởng, nàng khấn hàng tràng kinh nhẫn nhịn, nếu không làm vậy chắc có lẽ nàng đã cắn lưỡi tự tử rồi.

Sau khi thỏa mãn xong thú tính, gã đeo mặt nằm ịch cạnh bên mình tu nữ Quỳnh Mai. Nàng bây giờ nằm sóng soài trên mặt đất, nước mắt lăn tròn trên khuôn mặt bơ phờ, đờ đẫn. Tủi nhục chất đầy tâm tư. Nàng cũng không buồn nhúch nhích, không buồn đẩy hắn đang gác tay trên mông nàng. Ngay cả dịch thể của hắn đang chảy trong người nàng lan tràn ra hai bên vách đùi, nàng cũng không màng tới. Có lẽ trong thời gian nhất thời này linh hồn của nàng đang chơi vơi một nơi thiên đàng nào đó, chỉ còn lại cái xác không đau đớn nằm lõa lồ trơ trẽn...

Hắn bàng hoàng mở mắt ra, vừa rồi do xuất tinh quá mệt mỏi hắn đã lịm đi năm phút. Nhờ vậy, hắn thấy tỉnh táo hơn nhiều dù thời gian thiếp đi không là bao. Trước mặt hắn, Quỳnh Mai vẫn nằm đó. Trần truồng. Mềm nhũn. Hơi thở của nàng nhịp nhàng từ bên hông. Có lẽ nàng đang ngủ ? - Hắn thoáng nghĩ - Nếu khi nãy hắn ngủ nàng mà tập kích hắn, may ra nàng có cơ hội thoát thân. Nhưng nàng đã không làm vậy, hắn cũng không biết tại sao. Ngồi dậy, hắn liếc thoáng xuống lưng nàng. Nước da nàng trắng mịn, làm cho hắn thỏa dạ. Phải nói rằng nàng vừa có da lại có dáng. Hắn đưa mắt lướt một đường từ đầu xuống tới chân nàng, ngồi trở ngược về trên. Khuôn mặt nàng đẹp như một diễn viên Cũng Lợi mà hắn có dịp xem phim lúc còn ở trên Thành phố. Thấy nàng vẫn nằm im, hắn mặc áo vào, rồi rón rén bước ra ngoài và khép cửa lại.

Hắn đi rồi, Quỳnh Mai mới uể oải ngồi dậy. Tuy bẹn nàng còn đau nhức, nhưng nàng đã tỉnh táo trở lại từ lúc hắn còn đang ngủ. Không hiểu sao lúc nãy nàng không thừa cơ bỏ trốn. Có thể nàng chẳng biết phải trốn đi đâu ? Cả người nàng bây giờ nhơ nhuốc, đâu có xứng làm một tu nữ trinh khiết nữa. Trở về với làng à ? Người ta sẽ khinh khi nàng! Nếu không cũng dèm pha nói xấu! Bao nhiêu năm rèn luyện làm một tu nữ chân chính, nàng dư sức bỏ ngoài tai những lời nói kim đâm dao cắt, nhưng chỉ riêng bản thân nàng khó mà chấp nhận cảm thông cho nàng được. Hay trở về nhà khẩn khoản với cha mẹ về tai nạn này đây, biết đâu ông ba sẽ chấp nhận cho nàng chung sống ? Điều này kể ra còn khó hơn, chẳng thà nàng chết bờ chết bụi đâu đó mà họ có tiếng thơm, danh tốt; Hơn là vác cái thân bị cưỡng bức trở về bôi nhọ đi cái đạo đức của gia đình nàng. Thôi thì để phận này cho bề trên xét định ...

Lững thững bước tới thùng nước, nàng ngồi xuống múc một ca nước lạnh rửa sạch tay chân trước khi nàng tẩy gội những dơ bẫn do hắn để lại trên người nàng. Những ca nước mát được nàng thong thả rưới lên đầu, nàng thấy tỉnh táo trở lại, và nhẹ nhàng hơn. Bây giờ trông nàng, dường như đã bớt đi sự ái ngại khi tắm truồng, có lẽ giờ đây hắn có thình lình bước vào thì nàng cũng mặc nhiên không cần dấu diếm. Còn gì để che giấu nữa chứ! Mọi thứ đã bị phanh phui ra hết rồi, e thẹn để làm chi, đối với nàng hắn đâu phải là một kẻ lịch sự tế nhị ! Nếu hắn muốn coi nàng trần truồng hắn có thể lột sạch nàng ra bất cứ lúc nào. Thậm chí còn hơn thế nữa!

Trưa đó, hắn có trở lại một lần. Hắn mang cho nàng một số truyện để đọc. Đối với nàng lúc này, đọc truyện là niềm giải khuây duy nhất. Khi một nữ tu thấy thẹn lòng mình trước kinh Thánh thì chỉ có truyện đọc mới trám đi chỗ trống trong suy nghĩ việc làm của nàng! Ít ra nàng cũng giết được thời gian trong lúc bị giam cầm. Nàng đón nhận từ tay hắn mớ sách đã cũ, rách bìa, không tựa tên gì cả. Không biết hắn lấy chúng từ đâu. Hắn cũng thiệt tỉ mỉ chứ ! Biết nàng thích đọc sách để mang đến đây cho nàng giải khuây. Không dám ngước mặt nhìn hắn, nàng nói ởm ờ hai tiếng "Cám ơn!" rồi đón lấy từ tay hắn. Không ngờ trong tình cảnh này mà nàng còn cảm ơn kẻ đã hãm hiếp mình, âu chỉ có tu nữ như nàng mới làm được. Hắn không đáp lại lời nàng, chỉ quay mặt bỏ đi, khóa cửa, và bước thẳng đến cầu thang, lên tới trên thì hắn mới nói vọng xuống: "Tôi kiếm cho cô bộ quần áo khác để thay đổi, cô muốn loại nào". Quỳnh Mai đáp vọng lên: "Mấy năm qua tôi chỉ có mặc áo Dòng tu không biết có quen khi ...". Nàng bỗng ngưng lại vì không biết phải nói tiếp như thế nào, thật tình nàng vẫn thích mặc áo tu hơn. Không nghe hắn lên tiếng, nàng đoán hắn đã bỏ ra ngoài . Trở về với đống sách truyện, toàn những truyện của Quỳnh Giao, nàng chọn đại một cuốn và lật sang trang đầu. Nàng ngốn nghiến đọc gần nửa cuốn thì cơn buồn ngủ ập đến. Khí hậu oi bức bên ngoài hay làm cho con người trầm lại trong bóng mát. Nàng thiếp đi ...

Hắn trở về với bộ áo Dòng tu đen trên tay và một bộ đồ lót. Áo của ai đây, hắn đi đâu mà lấy về? Thì ra hắn đã lẽn đến phòng nàng lấy đi bộ áo Dòng của nàng mang đến đây. Tiếng mở cửa làm cho nàng tỉnh dậy. Nàng ngồi lên trong lúc hắn bước tới và đưa cho nàng cái hộp quẹt, một mớ đèn cầy và bộ áo Dòng cùng đồ lót. Nàng đón lấy và nhận ngay ra bộ áo của mình thì mừng lắm, nhưng mặt nàng đỏ gay lên vì e thẹn. Nàng biết hắn đến nhà nàng để đánh cắp, đồ lót nàng giấu rất kỹ dưới đáy tủ mà hắn cũng lục ra. Nhưng thôi kệ, bây giờ nàng rất cần chúng, suốt thời gian qua nàng chỉ mặc toàn quần áo dơ. Nàng muốn nói hai tiếng "cám ơn" với hắn nhưng hình như hắn không có vẻ gì thiện chí lắm. Trân trân nhìn nàng qua khóe mắt của chiếc mặt nạ, hắn quày quặt bỏ đi.
- Anh định đi đâu nữa ? - Nàng chợt bắn tiếng kéo giật hắn trở lại.
Thật tâm thì nàng không thù hắn gì cho lắm, đôi khi tấm lòng bát ái của người tu còn cao hơn người ta tưởng - Nàng là vậy đó! Nàng thực sự muốn trò truyện với hắn hết sức, chuyện gì cũng được. Nàng mong muốn được hiểu về con người hắn nhiều hơn. Khi một con người phạm tội như thế ắt phải có một lý do nào đó đàng sau. Có thể hắn bị thất thường về tâm sinh lý chăng ? Hay một quá khứ đau đớn khó vượt qua được. Biết đâu nàng có thể giúp được hắn không chừng ?
- Tôi gọi anh là ... - Nàng nói tiếp - Anh cho đại tôi một cái tên nào đó để dễ xưng hô, tôi không cần biết tên thiệt.

...
- Tôi thứ Hai, gọi tôi là Hai ! - Hắn do dự trả lời.
Để tránh gây xúc động mạnh không tốt cho hắn, nàng bắt đầu bằng những lời đối thoại đơn thuần.
- Anh ở xứ này bao lâu ? Tôi vừa mới đổi đến đây không lâu - Nàng hỏi.
- Tôi biết vậy. Và đó là một trong những lý do tôi bắt cô về đây - Hắn nhát gừng đáp.
- Chỉ có một lý do đó thôi sao ? Là anh bắt tôi về đây ? Vì mục đích ... ?
- Tại cô đẹp ...
- Và ... ?
- Và cô là tu nữ ?
- Tại sao là tu nữ phải bị bắt đến đây ?
- Tôi ghét tu nữ !
- Tại sao anh lại ghét tu nữ ?
- Cô hỏi nhiều quá ! Tu nữ nào cũng đáng bị trừng phạt cả, đều là giả dối - Hắn gằn giọng.
- Có phải tôi đụng chạm tới chỗ nào gây xúc động đến cho anh ? Không lẽ ai cũng ...
- Không, cô không làm bất cứ điều gì sai trái ... chỉ ngoài khoác chiếc áo tu nữ. Tu nữ thì phải chịu vậy thôi ...
- Anh có quá khứ không tốt đẹp với người tu ?
- ...
- Gia đình anh có người làm tu nữ ? - Nàng hỏi tiếp.
- ... (Hắn đanh mặt lại)
- Là má anh, chị anh, hay là vợ của anh ?
- Đừng nhắc tới con điếm đó nữa ? - Hắn quát lên.
- Là vợ của anh Hai à ? Tại sao vậy ? Anh có thể kể cho tôi nghe.
- Chính nó, nó là một con điếm chính cống.
- Chuyện đã xảy ra như thế nào ? Vợ anh ruồng bỏ anh?
Phải mất hơn nửa tiếng sau hắn mới bình thản trở lại. Chuyện quá khứ có lẽ là một vết thương sâu hoắm trong lòng hắn. Sau này dò hỏi nàng mới biết: Trước đây hắn yêu thương và đeo đuổi một người con gái sắp thành tu nữ nhưng mải vẫn không được ước nguyện. Và sau đó, hắn được tin nàng xuất tu không làm Sơ nữa để cưới một người đàn ông có địa vị. Được đâu vài năm, gia đình chồng phá sản, nàng mất hết tất cả. Trong lúc túng quẩn đã tìm đến hắn để nương tựa. Sẵn còn yêu nàng, hắn đã chứa chấp nàng và sau đó hắn xin cưới nàng làm vợ vì đã lỡ mang thai. Sau khi sinh đứa con thì hai vợ chồng lục đục. Vợ hắn vốn đã không yêu thương vì hắn nên sớm muộn sau chuyện nhỏ hóa ra to. Hắn thì sáng say chiều xỉn, vợ hắn thì la cà cờ bạc, lêu lỏng. Trong một lần tình cờ trở về, hắn bắt gặp vợ hắn đang chung chạ với một người đàn ông khác. Hắn lao vào đấm đá túi bụi, chuyện ẩu đả dẫn tới cái chết của gã đàn ông đó, và hắn phải đi tù, vợ hắn bưng nguyên cái tài sản của gia đình hắn và đi tái giá nơi khác cùng với đứa con thơ. Suốt thời gian trong tù lao khổ, hắn trở thành một thằng điên, thề sẽ trả thù khi ra tù. Song, sau khi ra tù, hắn tìm mãi vẫn không ra con mụ vợ. Thế là suốt thời gian qua, nay đây mai đó để tìm kiếm không kết quả, hắn dừng chân ở miền quê này dựng chòi sống tạm bợ cho đến khi gặp Quỳnh Mai, thì hắn nghĩ tới chuyện trả thù trên mình nàng. Coi như một hình thức giận cá chém thớt. Bởi hắn cho là không người tu nữ nào tốt cả, và hắn muốn chứng thực ra điều ấy. Chỉ xui cho Quỳnh Mai xuất hiện không đúng chỗ, đúng lúc nên mới bị hắn bắt đến đây.
Hắn dùng dằn bỏ đi, nhưng trở lại với hai thùng nước sạch khác. Nàng vốn biết không hỏi thêm được điều gì nơi hắn nên không định gợi chuyện nữa, và hắn trở ra ngoài. Trời có lẽ đã hoàng hôn nên nàng thấy mát mẻ hơn trước. Thu dọn lại các thứ cho ngay ngắn, nàng vốn là một người ngăn nắp, nàng bước tới sát vách để thay đèn cầy mới và bật viêm quẹt lên. Căn phòng sau khi thắp sáng thấy tươi tắn hơn. Từ tốn cởi hết áo quần dơ bẩn ra, nàng mặc lên bộ áo Dòng màu đen và mang bộ áo trắng đi giặt. Do không có xà bông, nên nàng giặt kỹ từng chút một. Xong thì nàng tìm một chỗ trên đầu giường để máng nó lên. Nàng cẩn thận cất đi chiếc quần lót ở bên trong. Rồi nàng trở lên giường nghỉ mệt. Là lúc nàng nghe tiếng lục đục trên trần nhà. Nàng đoán là hắn đang chuẩn bị bữa cơm tối cho hắn và nàng vì cũng giờ này hôm qua, cũng tiếng lục đục này, sau đó nàng có được một buổi cơm nóng ngon lành; Nghĩ tới thức ăn nàng bỗng thấy đói cồn cào. Nàng mong cho hắn làm xong cho sớm, không phải chỉ để cho nàng ăn thôi, nàng còn muốn có người trò truyện. Dường như nàng không quen một mình suốt cả ngày. Lúc trước, thời còn đi tu, vắng người lắm cũng còn có phó viện đến bắt nàng làm cái này cái nọ, hay các chị em tu nữ vây quanh bàn chuyện Kinh thánh, tệ lắm thì còn được tưới hoa ở hậu viện, chứ đâu có để nàng quạnh quẻ chẳng có gì làm thế này. Bây giờ nàng thà có hắn ở đây bắt nàng làm cái này cái kia, chứ đừng bắt nàng ngồi không, sẽ chán chết!

Trang 3 trong tổng số 3 Sớm sau, nàng nghe tiếng bước chân quen thuộc của hắn trên các nấc thang. Nàng buông quyển truyện xuống và ngồi ngay ngắn trở lên. Hắn bước vào với măm cơm nóng hổi trên tay. Đặt nó lên bàn, hắn kéo rê rê cái bàn đến bên giườngcủa nàng. Quỳnh Mai nhanh nhẹn đứng lên tiếp tay cho hắn. Các món ăn thật ngon miệng, toàn những thứ mà nàng thích. Tự hỏi hắn làm sao biết được điều này, trừ phi hắn rình mò nàng nhiều tháng qua mới thấu hiểu về con người nàng. Các món như canh chua khóm, rau muống xào, cá kho khô ... Một chén nướcmắm dằm ớt cay làm nàng nhớ đến thuở ấu thời hết sức! Nuốt nước bọt, nàng khen món ăn hắn làm thật ngon miệng. Hắn cười đáp "cám ơn", đó là lần đầu tiên hắn nói tiếng cám ơn với nàng. Nếu không phải hắn đeo chiếc mặt nạ kia thì chắc mặt hắn lúc này rất hiền lành. Trong một thoáng, Quỳnh Mai thấy lòng mình trở về với con người bình thường chân chính, một con người cần có tình cảm gái trai. Nàng ngồi xuống ghế, hắn ngồi đối diện. Nàng làm dấu Thánh trước buổi cơm để cám ơn Chúa. Nàng mời hắn ăn. Hắn lắcđầu. Nàng hỏi: - Sao anh không cùng ăn ... cho vui! - Cám ơn cô, cô ăn trước đi ... tôi không tiện. Chợt nàng nhớ ra, hắn đeo mặt nạ hình sọ người bít tới cằm nên không thể ăn được. Muốn ăn chỉ có cách cởi nó ra. - Anh sợ bị tôi thấy mặt ? - Nàng hỏi. Hắn gật đầu. - Tôi hứa là sẽ không tố giác anh nếu sau này tôi được anh thả ... Hắn lắc đầu ... - Tôi thề với Chúa ... với địa vị tu ... Nàng định nói "địa vị tu nữ" thì chợt nhớ ra mình không còn xứng với địa vị đó nữa ... - Xin cô thông cảm. Dù cô không tố giác tôi, tôi cũng không có mặt mũi nào nhìn cô. Cô là một tu nữ tốt. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng tôi sẽ lại phạm tội trên mình cô ... Ngưng một lúc, hắn nói tiếp: - Trừ phi là tôi thả cô ra, nhưng tôi khôngthể làm điều này được. Có lẽ tôi đã mến cô ... - Xin anh đừng nói vậy, tôi đã hiến mình cho Chúa, cho Giáo hội rồi thì không còn có ý định nào khác. Anh xúc phạm đến tôi thiết nghĩ tôi không còn xứng với Chúa nữa, nhưng mong anh cũng đừng nghĩ đến chuyện riêng tư gì với tôi. - Tôi biết là tôi không thể nào có được cáiơn huệ đó ... nhưng mà thôi, cô ăn cơm điđể nguội. Để tôi mở trói cho cô ... - Không, không cần thiết nếu như anh thật lòng không muốn ... một tay tôi ăn vẫn được ... - Vậy thì cô ăn đi. Nàng gật đầu, cầm đũa lên ăn. Trong lòng ngẫm nghĩ, hắn không phải là một người tệ, bản chất hắn là một người hiền lương biết phải quấy, chỉ là hoàn cảnh hắn phức tạp đã biến hắn như thế mà thôi. Hắn nhìn nàng ăn không khỏi chạnhlòng, người con gái yêu kiều ngày xưa một lòng hắn cảm thương như chợt xuất hiện trong chiếc áo Dòng tu nữ, hiền lành, chân chất. Hạnh phúc nhất có lẽ những phút giây này, bao kỷ niệm đẹp đẽ với cố nhân đang diễn ra trước mặt hắn. Hắn thấy lòng nao nao khó tả, đôi mắt vương vương ngấn lệ. - Anh sao vậy - Quỳnh Mai chợt hỏi. - Không ... không có chi ! - Sao anh có vẻ có tâm sự. - Nhìn cô, tới nhớ tới người yêu tôi lúc xưa cũng trong bộ áo này. - Ơ ... vậy xin lỗi anh ... đã gợi lại cho anh nỗi buồn xưa. - Chẳng có gì, đều là chuyện cũ cả ... Quen rồi cô! - Hay là anh kể sơ về đời anh và cô ấy cho tôi nghe đi ... trong lúc tôi đang ăn - Nàng hỏi. - Chuyện tôi có gì đâu mà kể, cô! ... Thật ra tôi và cô ấy có duyên nợ, duyên tới rồi duyên đi, chỉ còn lại nợ trả hoài chưa dứt. - Thấy anh có lẽ triết lý, chắc đời sống tâm tư của anh phiền não lắm. - Suốt thời gian trong tù mà cô, khổ cái tâm gắp trăm lần cái xác. - Sao anh không bỏ qua chuyện quá khứ đi để sống một cuộc đời thanh thản. Ai mà chẳng làm lỗi, anh hãy tha lỗi cho cô ấy, thương yêu cô ấy như Chúa đã thương yêu anh vậy! - Tôi không làm được đâu cô à! Tôi hận cô ấy đến tận xương tủy. - Nếu anh có dịp trả thù cô ấy như anh nói thì anh mới yên vui hay sao. - Đúng vậy ...! Ngày nào tôi chưa hả dạ là ngày đó tôi như sống trong địa ngục. - Nhưng nếu anh trả thù cô ấy trên mình tôi anh có được sự hả dạ nào không ? - Có chứ ! Ít ra cũng giải tỏa sự áp bức trong lòng tôi. - Áp bức gì ? - Quỳnh Mai hỏi. - Một áp lực vô hình dày xéo tôi mỗi đêm. Tôi hay nằm ác mộng thấy ma quỷ..., tôi thấy vợ tôi đến giết tôi ... - Thế anh định đối xử với vợ anh ra sao nếu như gặp bà ? - Tôi sẽ giết bả! - Anh không sợ đi tù à ? - Đã từng đi tù rồi, còn sợ chi! - Anh sẽ được hả dạ khi giết chết bả! Vợ anh có đáng tội chết sao ? - Đáng chứ ... Mấy mươi năm lao tù, cái mạng tôi coi như đã bỏ ... bả phải trả lại cho tôi tất cả. - Anh có nghĩ cô ấy đã một thời là người anh thương nhất không ? - Nhớ lại thời xưa cô ấy luôn là người tôitôn sùng nhất, nhưng nhớ lại lúc con tiện tỳ gian dâm với thằng chó chết, tôi khinh rẻõ nó nhất. - Sự hận thù chất chứa trong anh quá sâu nặng! Tôi không biết có giúp gì cho anh được . - Có ...! Làm người tôi tôn sùng nhất và làm người tôi khinh rẻ nhất. - Vậy tôi phải đóng cả hai vai trong tuồng kịch anh làm đạo diễn à ? - Đúng vậy ... cô không có quyền lựa chọn. Tôi bắt sao cô phải làm vậy! - Xin hỏi ... không biết anh định nhốt tôi tới bao giờ ... - Tới bao giờ thì kệ tôi ... Bây giờ cô có ăn thì cứ việc ăn, được ngủ thì cứ việc ngủ, nghe lời tôi thì tôi đối xử tốt còn không thì cô đừng có trách - Hắn lớn giọng. - Tôi không trách anh đã hãm hiếp tôi, hành hạ tôi, hoặc để trả thù ai đó trên mình tôi, nhưng xin anh là ... được rồi thìhãy tha cho tôi. Tôi còn cha còn mẹ, còn gia đình người thân ở bên ngoài. - THÔI DẸP ĐI! Cô đừng có trả giá với tôi - Hắn thét lên - Tôi muốn bắt cô đến chừng nào cũng được. Mặc kệ cô có gia đình người thân nào cả ... Hắn đứng lên quạt mạnh cả cánh tay lên trên bàn, tất cả dĩa chén thức ăn đổ lăn xuống đất. Hắn túm lấy Quỳnh Mai nơi vạt áo kéo ghịt về người hắn. - Con tiện tỳ để ông cho con biết thế nào là bị hành hạ ... TỚI ĐÂY! Hắn lôi nàng qua cạnh bàn, ôm chặt nàngtừ phía sau. Nàng dùn dằn, "Anh buông tôi ra có được không, anh làm mạnh quá tôi đau ...". Hắn giật áo nàng xuống, đôi vai trần nàng lộ ra trước ánh mắt sáng hoắc của hắn, "Tao thích làm mạnh đó, được không!". "Làm ơn nhẹ tay dùm anh..." - Nàng nhỏ nhẹ . Nhưng hắn nào có nghe. Kéo tóc nàng ngược ra sau làm chocổ nàng trắng nõn lồ lộ ra trước mắt hắn, hắn ham hố kề miệng lên hít hà. Hắn liếm, hắn mút. Hai tay hắn chờn vờn ra phía trước ngược nàng, mơn man. Quỳnh Mai nghe trong lòng đau nhói, cảm giác ngay mông mình một vật cứng chỏi thẳng vào. Bằng một động tác thô bạo, hắn kéo xộc áo nàng xuống, hai tay hắn vồ ngay hai bầu vú của nàng, rồi hắnxọt bụng nàng tuột luôn cái lưng áo cho rơi xuống chân. Chọt bàn tay phải của hắn vào quần lót của nàng, hắn tìm ngay vào chỗ kín của người phụ nữ và nhào nắn cho phủ phê. Tay trái hắn cặp ngang hông nàng không cho nàng cựa quậy. Vì bị trói cả ngay tay nên nàng hơi gặp khó khăn khi chống cự. Thật lòng thì nàng cũng chẳng muốn chống cự làm gì, chỉ qua hắn quá thô bạo làm cho nàng thấy khó chịu nên mới cựa quậy cho có lệ, chứnàng hiểu rằng trong tình thế này có chống cự cũng vô ích thôi. Sau khi đã lột trần nàng ra rồi, hắn cũng tìm cách để tự thoát y. Nâng Quỳnh Mai lên bằng hai đôi tay khỏe mạnh của hắn, hắn giở trò giao hợp với nàng. Quỳnh Mai trong tư thế khó khăn không làm gì được. Nàng chỉ biết có chờ đợi những gì sắp xảy ra với nàng. Nàng thấy đau thốn ngay cửa mình, dương vật hắn to đùng dúi dúi vào lỗ âm đạo vốn chưa có nước nhờn. Hắn dùng tay xốc xốc nàng lên đồng thời hắn nhảy câng cẩng như con chuột túi xứ Úc châu, cho tới khi dương vật hắn chu sâu vào trong. Quỳnh Mai bấm chặt bờ môi để tránh bật ra thành tiếng. Cảm giác rợn người khó tả nàng đã biết qua lại tái diễn, một cảm giác khó cưỡng cầu khi lâm vào trạng thái dù lý trí có mạnh mẽ đến cỡ nào. Nàng chỉ còn biết buông lỏng cả tứ chi, xuôi theo cảm giác. Sau khi đã vào sâu trong người nàng, hắn bê nàng hạ xuống đất, đặt nàng trong tư thế tứ chi chạm đất, hắn từ phía sau đẩy phăng phăng tới như một cỗ động cơ chày vỗ vào cối. Những âm thanh bì bạch của da thịt vả vào nhau chảy cả mồ hôi ra ngoài. Thình lình hắn đẩy nàng lật ngửa trở qua , cho nàng nằm ra sàn đất, hắn cặp hai chân nàng hai bên tay nách của hắn và thúc hừhự như anh chàng phu xe đẩy nước gút. Đến khi hắn thấy hai đầu gối hắn mỏi nhừ, rát buốt, hắn đổi tư thế trèo lên ngựcnàng. Hắn dúi dương vật hắn vào giữa hai bầu vú và dùng tay ép hai bên lại. Tiếp tục những động tác giao hợp, hắn phẩy phua với nhũ hoa của nàng ... cho tới khi mắt hắn đờ lại, miệng hắn mở to và rên lớn. Trong mắt hắn, khuôn mặt của Quỳnh Mai nhạt nhòa và đẹp lạ thường. Rùng mình, hắn đổ ào một chuổitinh khí trắng bệt nóng hổi phóng lên mặt nàng - xem hình minh họa. Hai ba đợt sau phun sền sệt phủ khắp mặt của QuỳnhMai. Nàng nhắm mắt lại, miệng mím chặt, song những lời ban xin tha tội cho hắn chạy quằn quện trong đầu nàng ... Bàng hoàng. Hắn run run đứng dậy. Nhưchợt tỉnh một cơn mê trước cảnh tượng kinh hồn hắn vừa mới tạo ra. Khuôn mặt xinh đẹp của Quỳnh Mai bây giờ nhầy nhụa tinh khí, nhớ đến khi nãy hắn khôngkhỏi thấy hổ thẹn vì hành vi quá đê tiện của mình. Đứng đực ra đó nhìn nàng, hắnnửa muốn xin lỗi nàng nửa muốn thôi. Còn Quỳnh Mai, nằm trơ trẽn dưới sàn đất, nàng ôm mặt khóc thút thít, có vẻ đắng cay lắm; Nàng như không màng tớichuyện chùi sạch vết dơ trên mặt mình... Một lần mang nhục đã đủ. Hai lần nàng đã không kham. Rồi ba lần, nàng chịu sao thấu. Nàng cảm thấy cuộc đời chắc không còn ý nghĩa để sống tiếp ... nhưng biết làm sao hơn... Bao ý nghĩ xấu tốt bấn loạn trong đầu nàng song chỉ tạo sự trống không lạnh lẽo ở thân thể nàng. Cảm giác như chơi vơi lơ lững của một con diều đứt dây ... Cúi xuống lấy chiếc áo Dòng tu đen, hắn bước tới bên nàng, ngồi xuống và trang trọng đưa cho nàng, có ý bảo nàng mặc vào. Nàng vẫn không cử động. Chỉ khóc. Nàng khóc tỉ tê, rõ ràng vết thương lòng đang xâu xé nàng... "Xin lỗi!" - Bằng giọng thì thào hắn nói, và cằm cái áo đưalên mặt nàng để lau chùi vết loang lỗ đang lan tràn. Nàng để yên cho hắn làm vậy. Cho tới khi hắn lau xong, nàng vẫn trơ trơ như tảng đá. Hắn nói thêm năm ba tiếng xin lỗi nữa, nhưng nàng có lẽ không buồn nghe nên day lưng về phía hắn. Hắn năn nỉ nàng thêm chút nữa songkết quả cũng như nhau. Cuối cùng, hắn đứng dậy, đi vòng qua giường của nàng để lấy chiếc áo Dòng tu màu trắng nàng phơi, hắn phủ lên tấm thân trần của nàng một cách trịnh trọng. "Tôi trở ra ngoài trước, cô nằm đây nghỉ một lát. Sớm mặc áo quần vào coi chừng bịnh ..." - Vỏn vẹn chỉ như vậy, rồi hắn bỏ đi. Quỳnh Mai ngồi dậy. Nàng thấy hơi lạnh. Cái lạnh của thời tiết và cái lạnh ớnvào tận sống lưng khi nghĩ đến chuyện vừa rồi. Mau mắn đến bên thùng nước đểrửa mặt, nàng kỳ cọ rất lâu, làm đỏ hết cả da mặt. Rồi nàng tắm thật kỹ lưỡng trước khi mặc quần áo vào. Lên giường, nàng trùm kín mềm lại. Nhớ tới ban nãy,nàng cắn răng ngậm ngùi để rồi bật lên tiếng khóc khôn nguôi. Sau đó, hắn có trở xuống để thăm nàng một lần và mang cho nàng một cái máy cassette với những bản nhạc Thánh ca mà hắn có. Coi như chuộc lại chút tội lỗi với nàng. Nghe thấy nàng khóc hắn không dám động tới, mà chỉ lui cui dọn dẹp các chén dĩa và thức ăn vức tứ tung trên nền nhà, rồi trở lên nhà trên. Đêm đó trời trở lạnh. Hắn giật mình thứcgiấc sau một cơn ác mộng kinh hoàng. Chợt nghe tiếng ho ở bên dưới, hắn lò dò mặc áo quần lại, cầm đèn cầy bước xuống phòng thăm nàng. Quỳnh Mai nằm co ro như con tép bị luộc chín, nàng ho đui đũi đến lồng cả phổi nên âm thanh nghe khản đặc. - Cô có sao không ? - Bằng một giọng sốt sắng, hắn hỏi. Quỳnh Mai không đáp, tiếp tục ho. Hắn bước chầm chậm đến sát giường nàng, đưa đèn soi lên cao để nhìn cho rõ nàng. Nàng trùm kín cả đầu nên hắn không thấy được mặt. Cái mền run run lên mỗi khi Quỳnh Mai bật lên tiếng ho. - Cô có sao không ... Cho tôi sờ thử trán... Chắc là cô nhuốm bịnh rồi! Ho quá ...! Nói đoạn hắn đưa tay sờ lên đầu nàng qua lớp vải mền. - Trời ơi, cô nóng hổi à ! Trúng gió rồi !... Để tôi cao gió cho - Hắn thốt lên. - Không cần anh lo cho tôi ... Anh đi đi ! - Nàng thào thào qua hơi thở. - Không được. Trúng gió rồi sẽ trở nặng thêm nếu ... - Để cho tôi chết đi còn tốt hơn. - Cô giận tôi à - Hắn nói . - Giận anh ... - Nàng cười khỉnh qua hơi thở - Giận anh làm chi ? Tôi giận tôi thì đúng hơn. - Cho tôi xin lỗi mà ! - Không cần xin lỗi tôi đâu. Chỉ tại tôi thiếu hiểu biết ! Tôi tưởng sẽ thay đổi được anh. - Tôi không biết tại sao tôi làm vậy, chính tôi còn không biết tôi là ai! Lúc đó tôi như thấy mình là một kẻ khác ... Tôi đáng chết ... đáng chết! - Anh đừng biện luận nữa, việc anh làm chỉ để cho Chúa phán xét - Nàng ho lên - Tôi ... ặc ặc ... không tin anh đâu ... - Biện luận ... Tôi chỉ nói lòng thật cho côhiểu ... - Tôi không cần hiểu ... Anh đi đi ! - Tôi nhất định phải cạo gió cho cô mới được ... dù muốn dù không. Nói rồi hắn nhanh nhẩu bỏ đi và trở về với hộp dầu cù là cùng cái đồng hồ để bàn của hắn. Đặt cẩn thận cái đồng hồ lên đầu giường nàng, mang cây đèn cầy tới soi sáng, hắn mới mở hộp dầu ra. Quỳnh Mai ho lên sù xụ trông có vẻ thểu não lắm. Đỡ nàng dậy, hắn kéo mền xuống. Quỳnh Mai với mái tóc lù xù có vẻ uể oải vô cùng. Tứ chi nàng bủn rủn cảnên không muốn phản kháng gì nữa. Nàng ngồi im, để cho hắn vạch áo nàng lên, hai mắt nàng nhắm chặt, cảm thấy đầu mình nặng chình chịch như có ai đang bổ búa xuống hai bên thái dương của nàng. Cứ thế, hắn cạo miết trên lưng nàng. Các vết gió hình xương cá nổi oằn lên như các lằn roi quất, đỏ chạch. Hắn cạo luôn gáy cho nàng trước khi đỡ nàng nằm ngửa ra để cạo lên ngực nàng. Quỳnh Mai muốn chống cự lắm khi hắn chạm vào vú nàng, song vì quá mệt mỏi nên nàng cứ để yên cho hắn. Cạo gió xong, hắn thoa dầu khắp người nàng. Nàng thấy cả người ấm hơn trước, đầu bớt nhức đi nhiều. Lúc này nhìn lại mới thấy ngực mình mở trần ra, nàng mau mắn khép vạt lại. E thẹn nói: - Cám ơn anh. Anh đi ra được rồi ... cho tôi nghỉ. Hắn đứng đó trông nàng thêm chút nữa. Đợi cho nàng trùm kín mền lại, có vẻ đã thiếp đi rồi hắn mới bỏ đi. Lát sau hắn có trở lại với một cái nồi bốc khói trên tay và một cái mền vải khoác trên vai. - Cô ngồi xuống đây, xông thuốc này sẽ giải cảm. Nhà tôi không có thuốc nên chỉ có cách này mới mau hết bịnh - Hắn nói và lay nàng dậy. Quỳnh Mai lừ đừ nương theo cánh tay của hắn để ngồi dậy. Hắn bồng nàng đặt lên một cái miếng ván để trên sàn nhà. Rồi đặt cái nồi thuốc nóng cạnh nàng trước khi phủ khắp người nàng với cái mền bông hắn mang theo. - Cô ngồi yên đó năm phút cho mồ hôi vả ra thì sẽ giải được cảm. Tôi hay làm cáchnày từ nhỏ tới lớn, rất có hiệu quả. Thuốcnày xắt ông thầy giỏi lắm! Quỳnh Mai không đáp lời hắn theo thônglệ hắn hỏi. Có lẽ vì nàng quá mệt mỏi và cũng có lẽ nàng đang bận tâm trong lòng với những gì hắn đang làm cho nàng. Từ ngày nàng rời gia đình đi tu, thì đây là lần đầu tiên có người chăm sóc tỉ mỉ cho nàng khi lâm bệnh. Nàng bỗng thấy lòng mình nhẹ tênh đi, bao thù ghét đối với hắn chợt tan biến ... - Cô nhớ cởi đồ ra, xông thuốc sẽ hiệu quả hơn - Hắn nói. - Khỏi cần ... tôi tự lo được ... cám ơn anh! - Không được, cô nghe lời tôi cởi hết đồ ra ... Không hiểu sao, hắn chỉ nói có hai câu thôi thì nàng đã ngoan ngoãn làm theo. Từ trong mền, nàng cởi từng chỗ một và truyền quần áo ra cho hắn. Hắn bắt lấy và máng lên giường cho nàng. Sau 10 phút xông thuốc, nàng gọi hắn tới để đưa khăn cho nàng lau. Rồi nàng mặc áo vào ngay lúc hắn bỏ ra ngoài. Trở lên giườngnằm, nàng thấy đầu bớt nhức đầu hết 9 phần. Nàng định bụng nói tiếng cám ơn với hắn lúc hắn trở lại, nhưng chưa biết có thực hiện được điều đó không vì bây giờ nàng sợ làm thân với hắn lắm! Sợ thân rồi nàng sẽ trở nên tha thứ cho hắn mọi điều ... Hắn trở lại khoảng 10 giờ tối với tô cháo nóng trên tay. - Xin lỗi cô ... chắc cô đói lắm! Ăn tô cháo gừng này vô giải cảm liền - Hắn ân cần nói. - Cám ơn anh ... Tôi không muốn ... miệng mồm tôi thấy chát đắng. - Đó là triệu chứng của bịnh, cô phải rángăn để lấy sức. - Chắc không ăn ... - Cô muốn tôi đúc cho ăn ...! Lúc nhỏ, tôi bịnh má tôi cũng thường hay đúc cho tôi... - Thôi anh, để tự tôi được rồi ... - Nàng nói rồi đón lấy tô cháo từ tay hắn. Dù không muốn ăn nhưng thấy hắn có lòng như vậy, nàng không muốn phụ; Cũng vì bản tánh nàng lương thiện hiền từ, nên nàng cố ăn cho hết. Trong lúc đó, hắn đến cái máy cassette để mở nhạc cho nàng nghe, bản "Em hiền như Masouer" đã làm cho nàng lưng tròng nơi khóe mắt. Và nàng đã ăn hết tô cháo thật. Đêmđó, hắn ngồi lại ở giường nàng rất lâu để trò truyện với nàng. Chuyện trời , chuyệnđất, chuyện mây, chuyện nước, chuyện đời rồi chuyện đạo đều được mang ra. Hai người như tri kỷ quen rất lâu. Trước mặt hắn, nàng bỗng trở thành một vị tu nữ thành khẩn đang nghe hắn tâm sự, và nàng đã giải bày cho hắn những uẩn khúcở trong lòng. Nhờ vậy, hắn thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, không lâu sau, thì hắn ngủ thiếp đi trên giường nàng... Còn Quỳnh Mai ... sau khi đắp mền lại cho hắn, nàng đến bên chiếc bàn, nơi có ngọn đèn cầy le lói, nàng chắp tay khấn niệm với đấng tối cao định bụng đọc bài Kinh cho tới khi trời hừng sáng. Mấy hôm trước đây, nàng có ý sẽ bỏ bê việc cầu Kinh vì tự rõ mình không xứng, nhưng đêm nay nàng không đọc Kinh sẽ không được, vì trong lòng nàng bỗng dưng có tạp niệm, có chút thú vui nhục dục trong tư tưởng, lòng đạo đức của nàng lung lay. Nàng muốn dùng lời Kinhđể tự trấn an mình. Nhưng những cám dỗcủa con người nàng tưởng dễ dàng vượt qua, song thật lòng nàng thấy hơi sợ ... Con người ấy ác độc thế kia tại sao nàng bỗng dưng không thấy thù hằn hắn gì cả. Nàng mong rằng tình yêu nhân loại của nàng quá bao la đối với hắn chứ không phải một cảm tình cá nhân nào khác."Chúa ơi, xin Chúa hãy tha tội cho đứa con lầm lỗi này!" - Nàng lẫm nhẫm và bước tới bên giường. Hắn vẫn nằm đó pho pho với những giấc mộng đẹp của hắn, ngày mai này sẽ chẳng có gì khác lạ,hắn sẽ được phây phây bên nàng. Còn nàng, ngày mai này và kể từ đây về sau, đời nàng hoàn toàn đổi khác với vết dơ đã thắm trong tâm hồn. Chính hắn đã pháhủy tương lai của nàng như thế đấy! Hắn là kẻ nào ? Nàng quyết định xem mặt hắnlà ai nên đưa tay gỡ nhè nhẹ cái mặt nạ gớm ghiết đó ra. Thật không ngờ, đàng sau cái khuôn mặt sọ người gớm ghiết kia là một gã đàn ông có một khuôn mặt cạnh hàm khỏe mạnh, cái mũi cao, râu quai nón và vầng trán rộng; Trên má phải, hắn có một vết sẹo nằm ngang có lẽ là kết quả của cuộc chiến với người tình địch năm xưa, nàng nghĩ. Âu ra ... hắn cũng là một người đàn ông điển trai nếu không phải do năm tháng bị đày đọ thân xác đã biến hắn thành già nua. Nàng đặt cái mặt nạ lại chỗ cũ và trở về bàn ngồi. Tiếng gà gáy xa xa ... nàng chợt thở dài quạnh quẽ nhìn thẳng vào vách nhà ... Hắn tỉnh dậy khi mặt trời mọc chéo ngang tằm mắt. Quỳnh Mai đã thiếp đi lúc nào đó ở bên bàn. Hắn rón rén đỡ nàng lên tay và mang đến bên giường. Quỳnh Mai tỉnh lại nhưng vẫn giả vờ như ngủ. Trong tay hắn, nàng bỗng thấy mềm ra như bột. Một cảm giác gì đó thật khó tả lâng lâng trong lòng nàng... Đặt nàng xuống giường cho ngay ngắn, hắn kéo cái mền ngang lên tới bụng nàng, hônnàng lên trán rất lâu rồi ron rén bỏ đi ... Nàng mở choàng mắt ra sau khi nghe tiếng cửa đóng lại. Trong lòng nàng chợt rộn rã với bao cảm giác ngộ nghĩnh mà nàng chưa bao giờ có trong đời. Hắn hôn nàng, rõ ràng là hắn vừa mới hôn lên trán, nàng vẫn còn chưa tin. Sao hắn tìnhđiệu thế kia, nàng cứ tưởng hắn là một người chỉ biết có thô bạo và ngang tàn. Bỗng nhiên nàng thấy con tim mình đập liên hồi ... Ôi, Chúa ơi có phải con đã phạm điều răn của Giáo hội rồi ... Con đãyêu hắn rồi chăng - yêu một kẻ tồi tội xấuxa, một đứa con của ma quỷ trong khi chính con là một người tu nữ ? Sự mâu thuẩn ray rức lên trong người nàng, liệu đức tin của nàng giúp nàng vượt qua sự khốn khó này chăng ? Nàng quỵ người xuống đất, ôm chân giường mà khóc sụt sùi. Một tuần, rồi một tuần sau nữa, mọi việc vẫn xảy ra bình thường trong căn hầm của gã mang mặt nạ sọ người, duy chỉ có điều khác lạ là nửa tháng qua hắn cố gắng không đụng chạm tới Quỳnh Mai, hắn còn tỏ ra săn sóc cho nàng từng ly từng tí. Điều đó càng làm cho nàng lo lắng thêm cho định mệnh Chúa cố tình tạo ra chuyện cắc cớ để thử thách đức tin của nàng. Đã bao đêm liền nàng suy nghĩvề hắn nhiều, nhất nhất cử động của hắn nàng đều để ý tới. Bây giờ, ý chí tu trì của nàng như là chỉ mành treo chuông, lung lay đứt lìa đi bất cứ lúc nào. Những cám dỗ dục thể mà người đời ít khi vượt qua được, kể cả nàng cũng khó giữ nỗi lòng son. Tình yêu, đôi khi là một sức mạnh vô hình đánh gục gã bất cứ ai quả không sai. Song, trong tận cõi lòng của nàng, một điều gì đó nàng vẫn còn mong muốn, cái ý chí khôi phục chức vị tu nữ vẫn canh cánh bên lòng. Nên nàng phải nhất định phải tạo ra hoàn cảnh để căm thù hắn, và chỉ có lúc khinh khi ai đó người ta mới hết yêu được. Và nàng có cái cớ ghét bỏ hắn, để khỏi phải yêu hắn !Khỏi phải yêu một con người không xứng đáng với Chúa, với xã hội, không xứng làm một con người! Thời gian đó, nàng được hắn cho tự do đikhắp phòng. Nàng không bị buộc tay trói chân nữa. Mọi thứ cần thiết trong phòng nàng lần lượt được hắn "tha" xuống. (Hắn vẫn còn đeo mặt nạ vì ngỡ rằng nàng còn chưa biết mặt hắn.) Hắn càng lúc càng tỏ vẻ trân qúi nàng hơn. Nhưng chính vì muốn tránh cái tình yêu không kết quả ấy hắn đang thuyết phục nàng, nàng chủ quyết tìm đến hắn trong địa vị của một người con gái tầm thường đòi hỏi ở thể xác. Đương nhiên hắn đáp lại lòng nàng một cách chân thành của một tình yêu đẹp đẽ mà thật hắn cũng không ngờ là nàng có thể chấp nhận một cách dễdàng như thế ... Ngay khi được nàng tự nguyện trao thân,hắn đã mừng muốn điên lên được, và ngay ngay đêm đó hắn đã "yêu" nàng bằng cả trái tim của người đàn ông giànhcho nàng, hết sức là cuồng dại! Và nhữngngày sau đó, căn phòng nàng chìm đắm trong nhục dục trần tục của con người!. Rõ ràng sau những cuộc truy hoang đến mệt lã, nàng thấy lòng mình khinh khi hắn nhiều thêm, coi như nàng đạt được phân nửa điều mong muốn. Nhất là những đêm sát phạt, những cuộc vui chỉ có đam mê của xác thịt, đến tàn canh rồi chỉ còn lại cảm giác trống trãi nhạt nhẻo, nhưng nàng lại thấy nhẹ nhàng, thoải mái hơn. Dạo đó, theo ý chỉ của hắn đề nghị và nàng đồng ý, hắn mang từ đâu về một dụng cụ thủ dâm cho nữ giới. Một món vật màu xanh, dài 15 cm, to đầu, bự bảngvới nhiều đường gân bao bọc. Vậy mà nàng cũng chấp nhận, một chuyện đối vớimột người tu nữ như nàng không thể nào nghĩ tới...Thế là suốt đêm hắn hành hạ nàng với những màn châm chọt, moi khoét. Cả người nàng ê ẩm, đau nhức, tuy khoái cảm lan tràn nhưng trái tim nàng bắt đầu rỉ máu, đàng sau chiếc mặt nạ gớm ghiết kia, với nàng, khuôn mặt điển trai nàng si dại thuở trước đây bây giờ đã nhạt mờ trong cảm giác của nàng. Nàng đã giảm đi tình yêu nơi hắn một cách rõ rệt... Lần đó, nhân cái đêm Sinh nhật nàng, hắn có làm bữa tiệc nho nhỏ tặng nàng. Đêm đốt nến chia vui, hắn lại lăn xả vào người nàng với những màn khẩu dâm bấttuân ranh giới của đạo đức. Tuy nàng cười với đôi môi nồng thắm, trong mắt nàng hằn lên một mối căm thù đỏ máu. Từ yêu nàng trở thành hận. Nhất là khi hắn lột mặt nạ của hắn xuống, khuôn mặtđiển trai kia bỗng biến thành con quỷ Satan ác độc. Nàng chết lặng đi trong chốc lát. Thôi, đã mất hết tất cả, kể luôn sự an ủi của nàng đàng sau chiếc mặt nạ đó ... Và thế, hắn dùng nàng cho trò chơi nhục dục, đèn cầy đốt cháy hắn bao lại bằng áo mưa ngừa thai, và biến thái vô cùng, hắn đã đi vào người nàng bằng vật đó ... Sau cái đêm đó, Quỳnh Mai đã không còn bình thường nữa, một người con gái ngày xưa đã trở thành tàn nhẫn với mối thù thâm sâu trong lòng. Nàng quyết giết hắn rồi tự tử! Thà có tội với Chúa hơn phải chịu hành hạ nhục nhã ... Nhưng thời gian lại dần trôi qua, nàng vẫn chưa có một cơ hội ra tay ... Cho đến khi một ngày kia đến... Tiếng gà gáy đánh thức nàng dậy ...một âm thanh mà nàng đã nghe hơn cả trăm lần những tháng ngày qua ... Mở choàng mắt ra, nàng nhìn lên xà nhà, ai đó treo thẳng đuột không cục cựa ... Hắn đã tự kết liễu đời mình ngay trước đầu giường từ lúc nào đó trong khi nàng ngủ. Lá thư xưng tội của hắn được viết rất tỉ mỉ từ rấtlâu: "... Đứng trước thập tự giá, con là con chiên lỗi đạo, nhưng đáng tội hơn khimột con người không biết sữa đổi ... Con có tội với Giáo hội với Chúa bao nhiêu, thì nhân gấp trăm lần con có lỗi với nàng... Chỉ có cái chết mới xóa được hết tội này, để con hết khổ đã yêu nàng ..." Quỳnh Mai thấy lòng mình nguội lạnh trước cái xác của hắn, nhưng ý trong thơ làm nàng rơi lệ. Ý nghĩ quyên sinh lại hiện ra trong đầu ... Những ngày sau đó trong bệnh viện, nàng thấy đời mình vui trở lại khi biết được tin nàng có mang. Quả như đứa controng bụng nàng đã tái sinh cuộc đời của nàng ... Hết
Lên↑